Cổ Kỳ vui vẻ, hỏi: "Vậy thì giống gì?"
Tiêu Soái quan sát khuôn mặt của chị gái và nói một cách thận trọng: "Giống như... yêu tinh."
Cổ Kỳ cười ra tiếng.
Nhìn thấy chị gái mỉm cười, Tiêu Soái thả lỏng thần kinh: "Chị ơi, chị có bằng lòng gặp cậu em không? Cậu ấy chỉ muốn vẽ tặng chị một bức tranh thôi."
“Vậy được.” Cổ Kỳ sảng khoái đồng ý.
Dù sao thì cũng nhàn rỗi không có gì để làm, tại sao không đi gặp một vị họa sĩ trẻ tuổi đẹp trai?
Ngày hôm sau, Cổ Kỳ lái xe đến đón Tiêu Soái.
Cũng giống như thường ngày, cô đậu chiếc xe thể thao mui trần đối diện cổng trường.
Trên mặt cô đeo cặp kính râm, đội một chiếc mũ bóng chày trên đầu và trên tay lật xem một quyển sách giải trí.
Bây giờ không phải giờ tan học, cổng trường vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có ba hai người qua lại, rồi lại nhanh chóng biến mất nơi cuối con đường.
Hôm nay trời trở gió lớn, cây cối hai bên đường kêu xào xạc, những người bán hàng rong bắt đầu dựng quầy hàng, một con chó nhỏ màu vàng đi băng qua vỉa hè vẫy đuôi vẫy chào.
Tiết học cuối cùng của Tiêu Soái vào buổi chiều là môn thể dục. Ngay khi chuông tan học vang lên, cậu ấy sẽ lập tức chạy ra ngay nên đã nhắn Cổ Kỳ đến sớm hơn.
Cổ Kỳ chưa từng đến muộn, chẳng lẽ lần này lại không? Cô đến sớm hơn một giờ.
Một lúc sau, một chiếc xe buýt trường học vừa hay dừng tại cổng chính của trường THPT thành phố. Một số học sinh cấp 3 xuống xe, mấy em đều là học sinh xuất sắc của trường THPT thành phố, đại diện cho trường tham gia cuộc thi Toán học cấp quốc gia lúc này vừa mới trở về từ tỉnh.
Chặng đường tàu xe mệt nhọc, một vài em học sinh giống như những quả cà tím bị đánh bởi sương giá, lười biếng không có tinh thần gì.
Ở cuối đội ngũ học sinh, một chàng trai cao ráo đẹp trai bước xuống xe. Chàng trai mặc một bộ quần áo bình thường đẹp trai với chiếc tai nghe màu trắng đeo trên cổ. Dáng người anh cao thẳng tuấn lãng, đường nét khuôn mặt rõ ràng lập thể.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra, đó là hot boy của trường trung học thành phố Ô Thủy, Lạc Thiên Dịch.
Đợi khi xe buýt của trường rời đi, chỉ còn lại một số học sinh lẻ loi trước đứng cổng trường trung học thành phố Ô Thủy rộng rãi.
Lạc Thiên Dịch xoa chiếc cổ đau nhức. Theo thói quen, anh nhìn con đường quốc lộ đối diện cổng trường, lại không nghĩ rằng có thể nhìn thấy Cổ Kỳ...
Thói quen nhìn đối diện cổng trường của anh là bởi vì cô. Nhưng khi thực sự nhìn thấy cô rồi, anh lại lúng túng không biết phải làm sao, l*иg ngực như bị một vật nặng dồn sức đập mạnh.
Tối hôm đó, khi anh và bố vào phòng thư phòng, thực ra bố anh cũng không nói gì, chỉ là không cho phép anh qua lại với chị gái.
Lúc đó anh không phản bác vì thật ra anh cũng có một loại cảm giác, trong lòng thoáng qua một tín hiệu nguy hiểm nhắc nhở bản thân mình không được đến gần cô, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Bởi vì một khi không có được cô, anh chắc chắn sẽ mất kiểm soát.
Bạn có biết lực thủy triều* không?
(*) Lực thủy triều là một lực biểu kiến kéo giãn một vật thể về phía và ra xa khỏi khối tâm của một vật thể khác do gradient (khác biệt về cường độ) trong trường hấp dẫn từ vật thể kia.
Một hành tinh tới gần một thiên thể khối lượng siêu lớn, nếu như giữa bọn họ không thể duy trì sự cân bằng thì tinh thể nhỏ sẽ bị lực thuỷ triều của thiên thể lớn xé toạc ngay lập tức.
Bây giờ, anh đã mơ hồ có cảm giác bất an.
Lạc Thiên Dịch ngoảnh mặt đi. Anh cúi đầu xuống, định cùng mọi người bước vào cổng trường.
Bác bảo vệ đã mở cổng trường cho học sinh, một vài học sinh bước vào còn Lạc Thiên Dịch đi theo ở đằng sau.
Nhưng.....
Tim không làm theo ý mình, anh phải làm sao đây?