Trên tầng áp mái của quán trà không có nhiều khách, một vài người cũ đã rời đi thì một vài người mới lại đến, một số người cũng đến quán trà đọc sách và cũng có một số người mang theo máy tính xách tay và ngồi vào một góc của căn gác, yên lặng làm việc.
Khoảng 5 giờ 30 phút chiều, vài học sinh cấp 3 đi lên tầng áp mái của quán trà. Bọn họ vừa trò chuyện cười đùa vừa chen chúc trên tầng, những bậc thang gỗ của quán trà đều là tiếng bước chân "rầm rầm" của họ.
Một lúc sau, một giọng nói tràn đầy nhiệt tình vang lên.
"Chị Cổ!"
Cổ Kỳ nhìn lên, hoá ra là Tiêu Soái.
Đi cùng Tiêu Soái là ba chàng trai, tất cả đều mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, người nào người nấy cao to lực lưỡng khiến không gian trên tầng áp mái của quán trà lập tức ngắn lại một đoạn.
Cổ Kỳ đặt sách xuống, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Đã lâu không gặp, Tiêu Soái."
Tiêu Soái kêu ba chàng trai đằng sau đi tìm chỗ ngồi còn một mình cậu ấy đi tới và ngồi vào bàn đối diện Cổ Kỳ.
"Chị ơi, chị ở đây một mình à?"
"Ừm."
"Chị đang đọc sách à? Sách gì vậy ạ?"
Vừa nói, Tiêu Soái vừa lật xem mấy quyển sách đang đặt bàn của Cổ Kỳ và mỉm cười: "Ây yo, chị cũng thích đọc tiểu thuyết trinh thám huyền nghi à."
"Ừ, Lạc Thiên Dịch đâu? Thằng bé không đi cùng em à?" Cổ Kỳ thuận miệng hỏi một câu.
Tiêu Soái kéo cặp sách xuống, cầm một tách trà sạch rồi tự rót trà cho mình: "Anh Lạc là người bận rộn, làm sao có thể giống như em được. Hôm nay người ta dẫn đội đi thi tỉnh, sáng sớm ngày mai tham gia cuộc thi Toán học cấp quốc gia."
"Ừ."
"Nếu như đạt giải nhất trong cuộc thi Toán thì chuyện tuyển thẳng vào đại học sẽ không có vấn đề gì. Ôi chao, học sinh kém như chúng em vẫn phải sầu muộn vì thi đại học."
Tiêu Soái trời sinh nói nhiều, dù Cổ Kỳ không hỏi gì cả thì một mình cậu ấy vẫn có thể nói một đống lớn.
"Chị ơi, chị ở một mình không thấy chán à?"
Cổ Kỳ nhướng mắt cười nhạt: "Nếu không vậy thì sao?"
"Yêu đương đi."
Cổ Kỳ: "......"
Không thể không nói, trẻ em ngày nay trưởng thành sớm thật.
“Chị ơi, chị thấy em như thế nào?” Tiêu Soái vuốt tóc mình, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Ồ.” Cổ Kỳ cười khúc khẽ, nhấp một ngụm trà, nói một cách thờ ơ: “Là bạn trai dùng một ngày sao?"
Khuôn mặt tươi cười của Tiêu Soái sụp đổ: "Hoá ra chị trap như vậy à."
"Xin lỗi, chị không giỏi chiều chuộng cảm nhận của con trai cho lắm. Bạn trai dùng một ngày vừa hay thích hợp."
Thực ra thì Tiêu Soái cũng không thực sự muốn yêu đương với chị gái, người muốn yêu đương với chị gái lại là một người khác. Đó chính là cậu nhỏ của cậu ấy.
Lần trước Tiêu Soái đi suối nước nóng với chị gái ở biệt thự đã chụp một vài bức ảnh của chị gái. Sau khi trở về nhà đã bị cậu nhỏ của cậu ấy nhìn thấy, người cậu chỉ nhìn một giây đã rơi vào bể tình.
"Chị ơi, thành phố Ô Thủy của chúng em sản sinh rất nhiều trai xinh gái đẹp, đây coi như là đặc sản địa phương của chúng em. Chị đã đến mà không mang một người về thì đáng tiếc lắm đấy."
Cổ Kỳ tiếp tục đọc sách và thuận miệng hỏi: "Ồ? Em có đề xuất ai không?"
Tiêu Soái mắt sáng lên, cậu ấy đang đợi chính là câu nói này.
"Nếu như chị rảnh thì ngày mai em sẽ đưa chị đi gặp một người. Cậu ấy là họa sĩ, hai mươi tám tuổi, tướng mạo xuất chúng, khí vũ hiên ngang. Nghe nói lúc trước cậu ấy từng là hot boy của trường học. Khuyết điểm duy nhất của là ánh mắt quá kén chọn, đều đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa có bạn gái."
"Ồ."
Cổ Kỳ tiếp tục đọc sách, không hứng thú lắm.
"Cậu ấy đã xem ảnh của chị rồi, nói rằng muốn vẽ tặng chị một bức chân dung. Cậu ấy nghĩ rằng chị đẹp đến mức không giống một người bình thường."