Cuối cùng, Lạc Thiên Dịch dừng bước chân, quay đầu lại và nhìn về phía chị gái.
Quay người rời khỏi cổng trường, xuyên qua đường quốc lộ, Lạc Thiên Dịch đứng bên cạnh Cổ Kỳ.
"Chị ơi, sao chị lại ở đây?"
Cổ Kỳ ngẩng đầu và thấy một gương mặt đẹp trai tỏa nắng.
Chàng trai mỉm cười, ánh nắng chiều chiếu vào gò má anh, làm cho sống mũi cao như núi của anh càng thêm cương nghị lập thể.
Thấy Cổ Kỳ không trả lời, chàng trai nghĩ tới điều gì đó thì quay mặt sang một bên, khóe mắt hơi đỏ.
"Chị chỉ nhớ Tiêu Soái chứ không nhớ em đúng không?"
Cổ Kỳ bất lực: "Xin lỗi, bệnh mù mặt của chị khá nghiêm trọng nên cần một chút thời gian phản ứng. Dù có nhìn thấy Tiêu Soái thì chị cũng phải nghĩ một lúc."
"Chị cứ như thế này... thì em thà vẽ một con rùa lên mặt mình."
Giọng điệu rất là tủi thân...
Cổ Kỳ cười nhạt, ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh: "Vậy cậu lại đây, để chị phân biệt cho rõ tiểu Thiên nào."
Lạc Thiên Dịch sững sờ trong giây lát.
Cô vậy mà gọi anh là tiểu Thiên! Anh không thích người khác gọi anh là tiểu Thiên, vậy mà hết lần này đến lần khác bố mẹ, ông bà nội đều gọi anh là tiểu Thiên, Tiểu Thiên? Giống như tên của một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Nhưng... khi chị gái gọi thì anh miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Đợi khi anh lại gần, Cổ Kỳ vươn tay móc cổ Lạc Thiên Dịch, buộc anh phải cúi xuống và đối mặt trực tiếp với cô.
Để có thể nhìn rõ anh, tay kia của Cổ Kỳ vén mớ tóc đen trên trán của chàng trai lên, cẩn thận kỹ càng đánh giá khuôn mặt tuấn tú trước mặt.
"Ừm, trên xương lông mày có một nốt ruồi đen nhỏ, sống mũi có chút bướu, mắt nâu hạnh nhân, lúc không cười mắt cũng hơi có ngoạ tàm..."
Chàng trai mím môi trong vô thức, anh thẹn thùng. Đợi đến khi anh buông môi ra, trên bờ môi có một lớp nước gợi cảm mà anh không hề hay biết.
Cổ Kỳ nhìn môi anh, cười xấu xa: "Ừm, đôi môi rất gợi cảm, chắc trong trường có rất nhiều bạn nữ muốn hôn cậu đúng không?"
Lỗ tai Lạc Thiên Dịch đỏ bừng, khuôn mặt kề sát vào mặt chị gái, tim đập rất nhanh.
"Vậy thì... chị đã nhớ kỹ em chưa?"
"Một chút."
"..."
Cổ Kỳ cười khẽ: "Biểu cảm gì đấy hả? Khó chịu?"
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của chị gái, Lạc Thiên Dịch nhẹ nhàng nói: "Chị xấu lắm."
Giọng nói mềm nhũn giống như đang tán tỉnh, nhưng cũng giống như một cuộc thảo phạt chống lại oan ức, khiến Cổ Kỳ nghe được cảm thấy cả người khoan khoái.
Sau đó, Cổ Kỳ cười và Lạc Thiên Dịch cũng cười theo.
"Chị! Em tới rồi –—"
Ở đằng xa, Tiêu Soái đang vung cặp sách chạy tới.
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu ấy là người đầu tiên chạy ra khỏi cổng trường, mái tóc rơi trên trán tung bay trong gió.
Cổ Kỳ và Lạc Thiên Dịch tách nhau ra, cả hai vẫn giữ một khoảng cách bình thường.
"Em vừa chạy từ sân thể dục qua đây, mẹ kiếp nóng chết ông đây rồi."
Tiêu Soái sải bước về phía trước, thỉnh thoảng lại đưa tay lên kéo cổ áo sơ mi ra.
"Anh Lạc, cậu cũng ở đó à?"
Lạc Thiên Dịch đút một tay vào túi quần, uể oải nói: "Ừ, cậu hẹn với chị ấy à?"
Tiêu Soái cười hì hì và gật đầu.
“Ồ.” Lạc Thiên Dịch giả vờ không quan tâm, biểu tình nhàn nhạt nói: “Hai người tính đi đâu chơi vậy?”
Tiêu Soái cong môi nở nụ cười, cũng không có ý định giấu diếm cậu bạn nối khố chuyện này. Cậu ấy ghé vào tai Lạc Thiên Dịch thì thầm: "Giới thiệu cho chị ấy một người bạn trai, sắp xếp cho họ gặp nhau."
Ngay lập tức, ý cười giả vờ của Lạc Thiên Dịch dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường...