"Ba, mấy ngày nay có người đưa thư hay truyền tin gì đến đây không?". Dạo gần đây Lâm Đinh Đinh hơi sốt ruột, mỗi ngày không có chuyện gì lại trở về nhà mẹ đẻ quanh quẩn một vòng. Kỳ thi đại học đã kết thúc được một thời gian, theo lý mà nói thì thư thông báo trúng tuyển cũng nên được gửi tới rồi.
Năm nay là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, khá nhiều quy định vẫn còn đang trong giai đoạn điều chỉnh. Trong kỳ thi đại học đầu tiên, các thí sinh cũng đã điền nguyện vọng trước khi kỳ thi diễn ra. Còn về kết quả thì sẽ không công bố công khai, kết quả cuối cùng chính là thư thông báo trúng tuyển. Bởi vì lí do này, nên khả năng xảy ra những thao tác ngầm bên trong rất cao. Đây là nguyên nhân mà mặc dù Lâm Đinh Đinh tin tưởng chồng mình, nhưng trong lòng vẫn ôm tâm trạng thấp thỏm.
"Đừng nôn nóng, mấy ngày trước trong thôn chúng ta đã có hai phong thư trúng tuyển rồi, những thôn xóm lân cận cũng đã nhận được thư thông báo trúng tuyển trong mấy ngày nay. Nếu Yến Chử thi đậu, cũng chỉ trong vòng hai ngày tới thôi”. Lâm Quảng Thành uống một hớp trà, an ủi con gái.
"Đội trưởng Lâm, hôm nay thôn các anh lại có hai phong thư thông báo trúng tuyển đây. Trong đó có một phong thư từ Đại học Yến Kinh đó".
Người đưa thư hầu như mỗi ngày đều đến trong thôn vào thời điểm này, bên ngoài sân đại đội vang lên tiếng rao quen thuộc. Lâm Đinh Đinh còn chưa kịp định thần lại, Lâm Quảng Quốc đã nhanh chân hơn con gái mà chạy ra ngoài, động tác còn nhanh nhẹn hơn cả những người trẻ tuổi.
Lâm Đinh Đinh trợn mắt nhìn bóng dáng cha ruột, đây chính là người mới vừa nói với cô rằng không được nôn nóng sao?
“Để tôi xem xem đó là của ai”.
Lâm Quảng Thanh đoạt lấy hai phong thư thông báo trong tay người đưa thư, nhìn vào một trong những lá thư thông báo trúng tuyển được viết bốn chữ “Đại học Yến Kinh” ở trên, bên dưới chỗ người nhận rõ ràng hai chữ “Yến Chử”. Ông nhảy cẫng lên ba thước, hoan hô: “Con rể tôi trúng tuyển đại học rồi, còn là đại học tốt nhất cả nước!”, thu hút rất nhiều người trong thôn xóm.
"Ba, cho con xem, nhanh cho con xem nào!". Lâm Đinh Đinh cũng vui mừng muốn phát điên, kích động chạy qua. Sau khi chắc chắn rằng ba của cô không có nhìn nhầm, cô trợn mắt, thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
"Đinh Đinh, Đinh Đinh!".
Lâm Quảng Thành lập tức trở nên luống cuống, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến chuyện con rể thi đậu đại học nữa. Ông vội vàng bế con gái lên và chạy đến trạm y tế ở cửa thôn.
"Ba, mẹ! Con nghe nói Đinh Đinh ngất xỉu, bây giờ sao rồi?".
Yến Chử mới từ trường học trở về, đã bị một người dân trong thôn chặn lại, nói cho anh biết anh đã trúng tuyển đại học, nhưng vợ của anh thì nghe xong tin tức này quá kích động mà ngất xỉu, vừa mới được đưa đến trạm y tế. Nhận được tin, anh cũng vội vội vàng vàng chạy đến đây.
"Yến Chử, con sắp được làm ba rồi!".
Hoàng Như Hoa vui mừng đến lợi cũng sắp văng ra ngoài, hôm nay chính là song hỷ lâm môn*. Con rể không chỉ trúng tuyển đại học, con gái còn có thai, có con cái ràng buộc, nỗi lo lắng trong lòng bà vơi đi không ít. Yến Chử có thể bỏ vợ, còn có thể vứt bỏ cốt nhục thân sinh của chính mình sao.
(*Song hỷ lâm môn: niềm vui nhân đôi, hai tin vui cùng tới cửa.)
Yến Chử lập tức sững sờ, nhìn cái bụng phẳng lì của vợ, đứa con của anh bây giờ đang nằm trong bụng mẹ nó, cái bụng nhỏ phẳng lì như vậy, nó có bị khó thở khi ngủ hay không. Hãy tha thứ cho người cha ngốc nghếch đã hoàn toàn quên mất tất cả những gì anh đã được học, đối mặt với đứa con bé bỏng vẫn còn là phôi thai, tay chân của anh cũng luống cuống lên.
"Con sắp được làm ba rồi!".
Yến Chử ngồi xổm xuống, áp lỗ tai lên bụng vợ, dường như làm như vậy thì anh có thể gần con hơn một chút. Trải nghiệm này thật sự quá lạ kỳ, mặc dù đến giờ Yến Chử vẫn còn cảm thấy cuộc sống hiện tại của anh không chân thật, cũng không khỏi có chút kích động và hoảng loạn.
"Cảm ơn em, Đinh Đinh!". Yến Chử nhìn cô gái lập tức trưởng thành hơn rất nhiều khi biết bản thân chuẩn bị trở thành mẹ, lời cảm ơn phát ra từ tận đáy lòng anh.
"Cảm ơn em làm gì chứ, em là vợ của anh mà". Lâm Đinh Đinh cắn môi dưới, nhìn dáng vẻ vui mừng của chồng, trong lòng còn ngọt ngào hơn nuốt phải mật. Bàn tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của mình, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Cô cảm thấy, bây giờ bản thân cô đang nắm giữ những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Vợ chồng Lâm Quảng Quốc đã lánh mặt từ sớm ngay lúc đôi vợ chồng trẻ xì xầm, nhường lại không gian cho hai đứa trẻ. Lúc rời khỏi, nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ ở chung với nhau ngọt ngào, trong lòng cũng thanh thản hơn.