Lâm Đinh Đinh cuốn tấm lưới đã được đan hơn một nửa vào, nhìn thấy chồng cô đang đứng ở cửa và vẫy tay với cô. Cô mỉm người ngọt ngào, nhanh chóng chạy ra.
"Đắc ý cái gì, thi đại học đã khôi phục rồi, nhóm thanh niên trí thức còn có thể vui vẻ ở lại thôn nhỏ này sao. Tôi thấy Yến Chử cũng sẽ không ở đây bao lâu nữa đâu. Bây giờ càng mặn nồng bao nhiêu, đến lúc trở thành bà cô già thì càng bị bẽ mặt bấy nhiêu".
Nhìn bóng dáng người đàn ông cao ráo đẹp trai đang cẩn thận che chở vợ, một nàng dâu nhỏ trạc tuổi lâm Đinh Đinh ghen ghét lẩm bẩm một câu. Những người bên cạnh tôi nhịn chị, chị nhìn tôi, ăn ý với nhau mà hơi xê dịch cách xa cô ấy một chút. Cô gái nọ chỉ lo ghen ghét, cũng không nhận ra được điểm này, còn cố gắng lôi kéo người khác cùng hội cùng thuyền.
"Các chị cứ chờ mà xem đi, thanh niên trí thức Yến kia đối xử với Lâm Đinh Đinh tốt còn không phải là bởi vì ba của Lâm Đinh Đinh là đội trưởng đội sản xuất và chú của cô ấy là phó bí thư huyện sao? Chờ sau khi anh ta thì đậu đại học và trở thành sinh viên, em xem anh ta còn có thể nịnh bợ cô vợ này như thế nữa hay không".
Cô ấy nói chắc như đinh đóng cột, thật sự là vì cuộc sống của cô ấy quá kém, nên ghen tị với người khác. Cô ấy ước gì hạnh phục của người khác đều là giả dối, giả dối mới tốt.
“Hôm nay anh lên huyện báo cáo công tác, có mua bánh bao nhân thịt mà em thích nhất đây, còn cắt năm lạng thịt nữa. Tôi nay về nhà sẽ làm món thịt hấp trứng cho em, cũng mang qua cho ba mẹ một ít”.
Yến Chử lấy từ trong l*иg ngực ra một chiếc bánh bao được gói kín mít bằng giấy dầu. Bởi vì để sát vào người, nên mặc dù trời đã trở lạnh, bánh bao vẫn còn dư lại hơi ấm.
"Chúng ta mỗi người một nửa đi!", Lâm Đinh Đinh vui vẻ đón lấy bánh bao nhân thịt, rồi bẻ bánh bao nhân thịt làm hai không chút do dự, nhét nửa phần có nhiều thịt vào miệng Yến Chử.
“Là bánh bao của cửa hàng quốc doanh đầu tiên đúng không, bánh bao nhân thịt ở cửa hàng đó mới có nhiều mỡ, rất thơm. Không giống như cửa hàng thứ hai, thịt ít lắm”. Lâm Đinh Đinh ăn “bánh bao tình yêu” mà chồng đặc biệt mua về cho cô, vẻ mặt hạnh phúc. Rõ ràng chỉ là bánh bao nhân thịt bình thường, lại giống như cô được ăn sơn hào hải vị gì đó.
"Yến Chử, anh nói xem, nếu em không thi đậu đại học thì làm sao đây!".
Cũng không biết đang nghĩ tới cái gì, cô gái nhỏ luôn luôn tràn đầy sức sống đột nhiên rũ vai. Mặc dù đang ăn bánh bao nhân thịt mà cô thích nhất, hình như cũng chẳng có mùi vị gì. Lâm Đinh Đinh tự ý thức được trình độ của bản thân. Tuy rằng từ sau khi hai người kết hôn, Yến Chử thường xuyên dạy học bổ túc cho cô, sau khi tin tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học được lan truyền, anh còn tăng cường cường độ học tập. Nhưng làm việc gì cũng cần phải có thời gian, nền tảng của Lâm Đinh Đinh chỉ có thế, không phải chỉ cần có sự giúp đỡ của Yến Chữ là thành tích của cô có thể tiến bộ vượt bậc. Cô có trình độ trung học cơ sở, nhưng những kiến thức lúc trước đã trả lại cho thầy cô hết rồi, chưa kể bây giờ cô còn phải bổ sung thêm chương trình học của mấy năm trung học phổ thông. Thi đậu đại học, giống như một giấc mơ.
"Yến Chử, nếu anh đậu đại học thì anh cứ đi thôi, em ở nhà chờ anh". Cô ngẩng đầu lên, nhìn người chồng có thể làm cho cô mặt đỏ tim đập bất cứ lúc nào, kiên quyết nói.
Cô biết, Yến Chử không nên ở trong cái thôn xóm nhỏ này. Anh có tài hoa, có tương lai càng rộng lớn hơn nữa, mà bản thân cô không nên làm thứ trói buộc trên người anh. Hơn nữa, nỗ lực của Yến Chử cô đều nhìn thấy. Mặc dù những lời bàn tán xung quanh khiến cô hoang mang, nhưng cô cũng không muốn ích kỷ giữ Yến Chử lại nơi này.
"Bé ngốc!".
Rốt cuộc Yến Chử cũng hiểu ra nguyên nhân mấy ngày nay Lâm Đinh Đinh không buồn ăn uống, thì ra là lại suy nghĩ linh tinh.
"Anh dám mắng em!".
Lâm Đinh Đinh bây giờ là bảo bối trong tay người đàn ông này, được nuông chiều nên tính tình hơi nóng nảy. Bản thân động viên và nhịn đau hy sinh lại đổi về một câu "bé ngốc", bĩu môi không thèm để ý đến Yến Chữ.
"Cho dù em không trúng tuyển đại học, chẳng lẽ em nỡ lòng để anh đi học lẻ loi một mình sao? Nếu anh vừa đói vừa khát thì làm sao bây giờ, buổi tối đi ngủ bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Cô vợ nhỏ của anh cũng quá nhẫn tâm, cứ vứt bỏ chồng của cổ mà không quan tâm như vậy đó".
Yến Chử bất đắc dĩ ấn ấn vào đầu mũi của cô bé này, từ đầu tới cuối anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ lại cô và đi học một mình. Cho dù anh có thi đậu đại học, anh cũng sẽ dẫn theo cô cùng rời đi.
"Ý…ý anh là sao?".
Lâm Đinh Đinh trợn tròn mắt, lập tức vui mừng hớn hở.
"Trời sắp tối rồi, chúng ta nhanh chóng về nhà nấu cơm thôi". Lâm Đinh Đinh nhét hết phần bánh bao còn lại vào miệng. Làm gì còn vẻ buồn bã trước đó, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên, cũng không dám nhìn vẻ mặt của Yến Chử lúc này. Cô luôn cảm thấy mới nãy giống như cô đang diễn một vở kịch lâm li bi đát, trong lòng Yến Chử nhất định sẽ cảm thấy cô rất ngu ngốc.
Yến Chử lắc đầu, nhìn cô vợ bé bỏng vẫn như một đứa trẻ, đi theo sau cô và trở về.