Mười phút sau, Ti Du nhìn mấy bạn nam cao to còn lại thì nhất thời không nói được gì.
Lựa chọn tốt nhất của cậu đương nhiên là Tạ Hoàn, nhưng Tạ Hoàn đã bị thầy Cố xếp ngồi hàng hai gần cửa sổ rồi.
Bạn cùng bạn của cậu ta là một bạn nữ cao gần 1m8.
Trong số những người còn lại, Ti Du 1m8, Ti Nguy Lâu và Lộc Minh đều khoảng 1m85, còn hai thành viên đội bóng rổ thì cao 1m9.
Ti Du thấy sống không còn ý nghĩ gì, cậu chẳng muốn làm bạn cùng bạn với mấy người này.
“Ti Du.” Thầy Cố nhìn sang cậu: “Em và Ti Nguy Lâu ngồi phía sau Tạ Hoàn.”
Tạ Hoàn che miệng đầy ô dề: “Wow!”
Lộc Minh đứng bên cạnh Ti Du, thấy vậy thì cười khẽ một tiếng.
Cậu ta nhìn sang Ti Du rồi cười trên nỗi đau người khác, chỉ thấy cả khuôn mặt Ti Du đã đen lại.
“Thầy, em có thể…” Ti Du nói được một nửa thì Ti Nguy Lâu đi lướt qua trước mặt cậu, rồi ngồi vào một bên gần hành lang.
Sau khi ngồi xuống, anh còn nghiêng đầu nhìn Ti Du.
Mặc dù anh không có biểu cảm gì nhưng Ti Du cảm giác hình như mình thấy được cảm xúc mang tên kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ trong mắt anh, như kiểu đang nói: “Chà, thằng nhóc cậu không dám ngồi với tôi!”
Ai không dám chứ!
Đầu Ti Du giật giật, xách balo đi đến bên cạnh anh, rồi ném balo vào trong.
“Tránh ra.”
Cậu xụ mặt, giọng lạnh lùng đến mức kim rơi cả phòng học cũng nghe thấy.
Ti Nguy Lâu từ từ đứng dậy bước ra ngoài.
Ti Du hừ một tiếng lạnh lùng, từ bên cạnh anh bước vào chỗ ngồi, còn không quên húc mạnh vào vai anh một cái.
Chỉ là cậu tự cho rằng lực rất lớn, nhưng Ti Nguy Lâu lại không hề nhúc nhích, đợi sau khi cậu ngồi xuống thì anh cũng ngồi xuống cạnh cậu.
Ti Du cảm thấy thoáng chốc mình đã bị bao vây, mặt lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tạ Hoàn ngồi trước cậu quay đầu lại nhìn cậu, cười một cách gợi đòn.
“Chậc, quay chỗ khác!” Ti Du vỗ một bạt tai vào cổ cậu ta, Tạ Hoàn vội nhận sai, không chọc cậu nữa.
Sau khi đã xong xuôi quá trình cần thiết thì Cố Triều nói: “Mấy bạn nam hàng sau đi theo thầy lấy sách mới.”
Mấy người vừa ngồi xuống lại đứng lên, học sinh nam khác trong lớp cũng đều đứng dậy, nháo nhào đi hết 20 người.
Người nhiều sức lớn, đi hai chuyến thì đã chuyển xong sách.
Ti Du nhân lúc mọi người phát sách ồn ào thì lặng lẽ ra ngoài, chạy thẳng đến văn phòng tầng một của Cố Triều.
Cậu đi đến cửa văn phòng liếc nhìn thì thấy Cố Triều ngồi trong đó với các chủ nhiệm khác.
Theo thông lệ đi học thì tiết đầu tiên sau khai giảng cơ bản là không học gì, coi như cho học sinh thời gian thích ứng với việc học sau kỳ nghỉ vui chơi thỏa thích, do đó các giáo viên cũng không lên lớp.
Ti Du giơ tay gõ hai cái lên cửa gỗ, Cố Triều như cảm giác được nên xoay đầu sang nhìn cậu: “Vào đi.”
“Thầy Cố.” Ti Du đi đến đứng nghiêm trước mặt anh, nói thẳng thắng: “Em không muốn ngồi cùng với tên kia.”
Cố Triều ngồi trên ghế, cười hỏi: “Tên kia?”
Ti Du cau mày: “Thầy đừng giả vờ với em. Cũng đâu phải là không biết tình hình của em với cậu ta, tại sao còn để bọn em ngồi chung?”
“Ti Du.” Nụ cười của Cố Triều không thay đổi: “Em định cả đời này có chết cũng không qua lại với Ti Nguy Lâu sao? Em cũng không còn nhỏ nữa, ít nhiều cũng nên hiểu suy nghĩ của bố mẹ em.”
“Họ hy vọng hai em có thể chung sống hòa thuận, đều là người một nhà đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt.”
Ti Du giận tái mặt: “Là họ bảo thầy làm thế sao?”
“Là thầy thấy như vậy có lợi cho các em hiểu nhau nhanh hơn.”