Chương 5
Cố Triều biết Ti Du từ nhỏ, cho nên cũng coi như là nhìn Ti Du trưởng thành, lúc này cũng không nhịn được mà nói nhỏ nhẹ: “Cứ thử trước một tháng, nếu sau một tháng em vẫn không thích ở chung với em ấy thì thầy không cố ý làm mai hai em nữa.”
“Làm mai gì chứ?” Mặt Ti Du càng xụ hơn: “Sau này thầy đừng dùng từ lung tung được không?”
Cố Triều phì cười: “Đùa đấy. Được rồi, thầy đã đồng ý với em rồi, mau về học đi.”
Ti Du rất khó chịu, nhưng cũng không tiện ầm ĩ với Cố Triều nữa, chỉ đành xị mặt ra khỏi văn phòng.
Cậu vào lớp bằng cửa sau, sau khi đưa mắt nhìn Ti Nguy Lâu thì cậu càng bực bội, lập tức xoay người định bỏ đi.
Tạ Hoàn lanh mắt nhìn thấy liền gọi lại: “Anh Du đi đâu đấy?”
“Đi net!” Ti Du không quay đầu lại, ngang nhiên trốn học.
Cũng không phải lần đầu cậu làm chuyện này, đến mức bạn học trong lớp cũng không lấy làm lạ.
Lộc Minh nhìn về hướng cậu rời đi, không biết đang nghĩ gì, cậu ta cũng đứng dậy ra ngoài.
Trước trường có một số quán ăn vặt, vệ sinh cũng sạch sẽ, có năm sáu quán net.
Bọn trẻ cấp ba luôn thích đi đến chỗ tối cùng với bạn bè, không phải là ở nhà không có máy tính, chỉ là thích cái cảm giác sôi động và bóng tối này.
Ti Du đến một quán net ở nơi sâu nhất của con hẻm, cậu là khách quen ở đây.
“Mới tới à.” Quản lý quán net là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, đang ngậm điếu thuốc trên miệng, anh ta dụi tắt nó khi thấy Ti Du.
Ti Du gật đầu rồi lập tức bước vào trong.
Quản lý quán net hét lên từ phía sau: "Tôi đưa bộ đồ cho cậu trước, nhớ thay quần áo đấy.”
Ti Du vẫn mặc đồng phục học sinh, có phần lạc quẻ so với không gian trong quán net. Cậu bước đến phòng kho bên trong, lấy bộ quần áo bình thường của mình bên trong từ một ngăn khóa ra thay đồ.
Mặc một chiếc quần tây, áo ngắn tay và đội mũ lưỡi trai, cậu bước đến ghế trong cùng và ngồi xuống.
Hôm nay là ngày đi làm, cũng là ngày khai giảng nên quán net rất ít người, nơi Ti Du ngồi khá khuất nên không lo bị tập kích.
Ngay khi cậu vừa bắt đầu trò chơi, xung quanh cậu bỗng trở nên tối đi.
Ti Du mặc kệ, có rất nhiều người giống như cậu trốn học vào ngày đầu tiên ra quán net, vì vậy cậu không thèm quan tâm.
“Ồ, trùng hợp vậy!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ tai cậu, với nụ cười trong giọng nói của cậu ta, không có chút nào giống như đây là cuộc gặp gỡ tình cờ cả.
Cuối cùng Ti Du cũng liếc nhìn sang bên cạnh, đương nhiên, cậu nhìn thấy Lộc Minh - người đang đội mũ và mặc đồng phục giống cậu.
Lộc Minh là một cầu thủ bóng rổ, cao và khỏe hơn Ti Du một chút. Theo những người trên diễn đàn bàn tán, Lộc Minh là loại đàn anh tươi sáng, vui vẻ của trường, khi cười lộ ra tám chiếc răng tỏa nắng vô cùng đẹp trai.
Ti Du chỉ liếc cậu ta một cái, sau đó quay đầu tập trung nhìn màn hình máy tính, thuần thục nhập mật khẩu tài khoản, chuẩn bị thuận lợi đánh hai hiệp cày rank.
"Tâm trạng không tốt sao?" Lộc Minh vừa chuẩn bị chơi trò chơi, vừa cười ngặt ngẽo: "Thế nào? Solo hai hiệp không? Để tôi đây làm nóng người cho cậu."
Ti Du cáu kỉnh nói: "Cút."
Lộc Minh trêu đùa: "Sao cậu lại thế này? Tôi còn không lên lớp, trực tiếp qua làm nóng người cho cậu. Vậy cậu còn không cảm ơn."
"Chẳng trách cô chú muốn nhận lại con trai mình..."
Cậu ta cố tình chọc tức Ti Du, lần nào gặp Ti Du không thể không trêu chọc.
Hôm nay, vốn Ti Du đã rất tức giận, nhưng bây giờ lại bị cậu ta kích động như vậy, cơn tức giận trước đó bởi Ti Nguy Lâu vừa qua lại sôi lên.