Chương 3
Bùi Khuynh Thừa ở chung khu với bọn người Ti Du, chỉ là trước nay cậu ấy không thích quậy phá với bọn họ, cả ngày ngoài học ra thì chỉ có học.
Bởi vì trông cậu ấy đẹp trai, cho nên lúc nhỏ Ti Du và Tạ Hoàn còn có ý kết bạn với cậu ấy, nói là làm ‘ba kiếm khách’ đẹp trai nhất khu gì đó, nhưng đơn phương tình nguyện mấy lần thì họ đã từ bỏ.
Về sau bọn họ cũng không qua lại gì, ngoài học cùng trường, dịp lễ tết thăm nhà nhau thì cơ bản đều là cả đời không qua lại.
Ti Du thì không để ý gì mấy, ngược lại Tạ Hoàn lại rất ghét cậu ấy.
Ai bảo cậu ấy là người học giỏi nhất trong số đám nhỏ ở khu bọn họ, đi đâu cũng đứng đầu, làm Tạ Hoàn vốn khá tốt đã mờ nhạt đi không ít.
“Này cậu nói xem, tên kia với tên họ Bùi ai giỏi hơn?”
Ti Du liếc nhìn Bùi Khuynh Thừa đang đọc phiếu qua loa trên bục giảng, rồi lại nhìn sang Ti Nguy Lâu đang ngồi trên ghế mặt không cảm xúc gì.
“Ai biết, tớ thà là cậu giỏi nhất.” Ti Du ôm vai Tạ Hoàn: “Cậu có thể dành chút khí thế cho ba ba, hạ hai tên kia xuống cho tớ!”
Tạ Hoàn cảm động không thôi: “Ba ba! Quả nhiên ba ba yêu con nhất!”
“Ừ ừ, con trai ngoan.” Ti Du cười khẽ.
Cậu nghiêng ngả trên vai Tạ Hoàn, ánh mắt lơ đãng lướt qua Ti Nguy Lâu, nhưng lại phát hiện Bạch Thanh Thiển thì thầm không biết đang nói gì với anh.
Trái phải trước sau của anh đều là bạn nữ, lúc này ai nấy cũng đều đang nhìn anh, thỉnh thoảng còn bắt chuyện với anh.
Chỉ là con người của Ti Nguy Lâu này không có tình cảm, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không thay đổi, thỉnh thoảng chỉ trả lời mấy chữ ngắn gọn, chảnh chọe cực kỳ!
Ti Du cạn lời, quả nhiên cậu rất ghét Ti Nguy Lâu!
Sau khi đọc phiếu bầu xong thì đã có được tên của các cán sự lớp.
Lớp trưởng Ti Nguy Lâu, lớp phó Bùi Khuynh Thừa, lớp phó văn nghệ Bạch Thanh Thiển, lớp phó thể dục Lộc Minh…
“Ồ!” Tạ Hoàn nhìn chăm chăm vào danh sách kia rồi hung hăng than một câu: “Mẹ nó làm vậy là không muốn tớ thoải mái mà!”
Khóe mắt Ti Du hơi co lại.
Quả thật hai người đầu thì không nói, Ti Du vào nhờ đứng đầu thi nhảy, vậy mà lại không được làm lớp phó văn nghệ.
Mà cũng không phải cậu ham gì, chỉ là cảm thấy có chút mất mặt.
Có điều Bạch Thanh Thiển cũng không tệ, dẫu sao cũng là nữ thần của anh em cậu.
Chỉ là cậu cũng không ngờ lớp phó thể dục lại là Lộc Minh.
Lộc Minh này cũng coi như đánh nhau với Ti Du từ nhỏ đến lớn, không chỉ không có được cảm tình, mà trái lại cả hai còn ngày càng không ưa nhau.
Ti Du chê cậu ta thô lỗ, Lộc Minh chê Ti Du quá lập dị, cũng vì cái miệng được nước lấn tới của Ti Du nên một khi Lộc Minh nói không lại thì sẽ ra tay với cậu.
Ti Du không đánh lại một học sinh thể dục luyện bóng rổ như cậu ta, nhưng cậu độc miệng mà, cậu chịu sát thương vật lý thì Lộc Minh phải chịu sát thương tinh thần.
Một người chữa vết thương ngoài, một người chữa vết thương nội tâm, nhưng ổn định một tháng thì lại đâu vào đấy.
Khoảng thời gian này Ti Du cố ý gây phiền cho Ti Nguy Lâu, nên đã rất lâu không chạm mặt Lộc Minh.
Vừa nãy ở trong lớp học bọn họ không ai nói chuyện với ai, gần như cả đời cũng không qua lại.
“Chậc chậc chậc.” Tạ Hoàn vô cùng đồng cảm: “Anh Du, hai năm sau này của cậu sống làm sao đây?”
Ti Du bĩu môi: “Thì sống chung thôi, còn đi đâu được chứ?”
Tạ Hoàn cười to như sấm, làm cho 49 cặp mắt trong phòng học đều nhìn qua.
Ti Du: “…”
Giọng cười của thằng này lúc còn sống có thể đề cập đến không đây?
“Xem ra Tạ Hoàn rất hài lòng với danh sách ban cán sự này.” Cố Triều mỉm cười: “Được rồi, tiếp theo là đổi chỗ ngồi, cứ theo đầu người ngồi từng hàng một.”
Vừa dứt lời, Ti Du đã có dự cảm chẳng lành.