Ti Nguy Lâu nhìn lướt qua phòng học, sau đó liền đi đến chỗ ngồi bên cạnh Bạch Thanh Thiển.
Bạn học xung quanh anh đều rất kích động huống chi là Bạch Thanh Thiển, từ vị trí này của bọn người Ti Du có thể nhìn thấy rõ mang tai ửng đỏ của cô ấy.
“Ti Du!” Tạ Hoàn nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy cổ tay Ti Du, mắt nhìn chăm chăm về phía của bọn người Ti Nguy Lâu, nóng lòng muốn xông qua ngay bây giờ.
Ti Du thở dài, sáp lại gần Tạ Hoàn rồi nói nhỏ: “Gấp cái gì? Chẳng phải anh Cố đã nói phải xếp chỗ ngồi lại sao? Hơn nữa, trông tên kia là một người cá tính lạnh nhạt, đừng lo.”
Bây giờ Tạ Hoàn không tin Ti Du chút nào, mắt cậu ta nhìn Bạch Thanh Thiển đã chủ động nói chuyện với Ti Nguy Lâu chằm chằm, nhìn khẩu hình miệng chắc là đang tự giới thiệu bản thân!
Mà Ti Nguy Lâu chỉ gật đầu, không thèm liếc nhìn cô ấy dù là một cái!
“Nhìn đi nhìn đi.” Ti Du và Tạ Hoàn vai đυ.ng vai: “Lần này tớ không lừa cậu chứ?”
Sắc mặt Tạ Hoàn lúc trắng lúc xanh, cậu ta vừa cảm thấy bộ dạng lạnh nhạt này của Ti Nguy Lâu cũng không tệ, lại vừa thấy nữ thần của mình không nên chịu sự đối xử lạnh nhạt này, nên nhất thời cứ xoắn xuýt không thôi.
Ti Du nhìn cái chân của Ti Nguy Lâu vì không có chỗ để xếp gọn mà phải duỗi qua hành lang thì bĩu môi.
Cậu bập môi, học giỏi thì ghê gớm lắm à?
Cố Triều vỗ tay một cái đã thu hút sự chú ý của mọi người, anh cười nói: “Im lặng, khoan hẵng nói, thứ mọi người có là thời gian làm quen bạn học mới.”
“Bạn học của chúng ta đều từ lớp 10 lên, chắc hẳn đều có ấn tượng với nhau nên không làm lỡ thời gian giới thiệu nữa, bắt đầu trực tiếp chọn ban cán sự lớp luôn.”
Trước nay anh luôn nghiêm khắc, thông thường trong mỗi chức vụ anh sẽ chọn ra ba ứng cử viên, sau đó để học sinh bỏ phiếu giấu tên.
Anh mở máy chiếu rồi chiếu danh sách mình đã lập lên màn hình lớn.
Từ lớp trưởng, lớp phó học tập, đến lớp phó văn nghệ, lớp phó tổ chức,… Không hề thiếu cái nào. Hơn nữa sau tên mỗi người đều có một dòng giới thiệu đơn giản, nói rõ tại sao người đó có thể đảm nhiệm chức vụ này.
“Wow, lần đầu tiên thấy chọn ban cán sự lớp như vậy đấy.”
“Các cậu xem, chính học sinh mới đã giữ hai vị trí chức vụ rồi.”
“Đúng đó, mà còn lại lớp trưởng và lớp phó, không hổ là thủ khoa!”
Ti Du chỉ liếc nhìn một cái, sau đó viết bừa mấy cái tên vào giấy, đương nhiên trong những cái tên này hoàn toàn không có ba chữ Ti Nguy Lâu.
Tạ Hoàn đã viết một nửa thì kéo tờ giấy của cậu qua chép.
Ti Du cạn lời: “Cái này cũng chép, cậu bị bệnh gì à?”
“Cho tớ mượn chép tí thì sao chứ?” Tạ Hoàn cũng không ngẩng đầu: “Chẳng phải có lúc cậu cũng chép bài tập của tớ à?”
Ti Du khẽ cười một tiếng rồi quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tạ Hoàn khác với cậu, người ta là đường đường chính chính thi vào lớp văn hóa, ở trường Trung học số một vô số người tài giỏi, Tạ Hoàn vẫn có thể đứng hạng 15 trong lớp.
Quả nhiên cái thứ như học hành vẫn là mỗi người mỗi khác, không phải ai cũng có thể học giỏi.
Ti Du vẫn còn ngơ ngẩn thì trên bục giảng đã có bạn học bắt đầu đọc phiếu rồi.
“Chậc.” Tạ Hoàn lén than thở với Ti Du: “Thật sự không ngờ Bùi Khuynh Thừa cũng chung lớp với chúng ta, cậu xem bộ dạng cậu ta nịnh nọt anh Cố đi, sợ người khác không biết anh Cố là anh họ của cậu ta à?”