Váy Hạ Chi Thần

Chương 19: Bác sĩ Cố, làm em (H)

Tẫn Hoan tắm rửa xong, cô đẩy cửa phòng cho khách ra, đi xem Cố Tòng Kim. Cố Tòng Kim đang uống rượu với ba Hứa, không uống nhiều lắm, hai chén, rượu trắng, tửu lượng của hắn cũng không tốt lắm, uống xong liền say.

Mẹ Lâm đối với Cố Tòng Kim đã là nhạc mẫu nhìn con rể, càng nhìn càng thích, bà nói, để Cố Tòng Kim ở lại, có phòng cho khách, uống say rồi, không thể lái xe, Cố Tòng Kim thuận sườn núi hạ lừa, trực tiếp ở lại, ba Hứa cùng Cố Tòng Kim đều say.

Mẹ Lâm bình thường đi ngủ sớm, ba cô lại uống say, nếu không cô cũng không dám mò qua đây.

Chàng trai nằm thẳng tắp trên giường lớn mềm mại, khăn trải giường màu lam nhạt, cùng khí chất của hắn không hợp nhau, đại khái là do cảm thấy nóng, Cố Tòng Kim kéo kéo cà vạt. Tẫn Hoan ngăn hắn lại, cô ngồi ở mép giường, duỗi tay giúp Cố Tòng Kim cởi cúc áo, một nút hai nút, thẳng đến khi lộ ra cơ ngực rắn chắc, mới mặt đỏ tim đập buông ra.

Cô muốn đi lấy khăn lông, lau mặt cho Cố Tòng Kim, chàng trai lại giữ chặt tay cô, nói mơ hồ không rõ: “Tẫn Hoan, ăn Tết, cùng anh về Cố gia được không?”

“Được.” Tẫn Hoan ôn nhu trả lời hắn, giọng nói kia dịu dàng đến có thể tích ra nước.

Cố Tòng Kim một bàn tay giữ chặt tay cô, một bàn tay nắm lấy eo cô, xoay người một cái, đem cô đè dưới thân.

Hắn cúi đầu ở ngực cô ngửi ngửi, “Bảo bối, em thơm quá.” Sau lại mò tay xuống nơi riêng tư của Tẫn Hoan xoa xoa, hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau.” Tẫn Hoan bị hắn vuốt chảy ra nước, cô vặn vẹo eo.

Cố Tòng Kim vén váy hai dây của cô lên, kéo qυầи ɭóŧ màu trắng của cô xuống, biếи ŧɦái đặt lên mũi ngửi ngửi, theo sau đó đôi tay vuốt ve huyệt khẩu, hắn bẻ hai cánh hoa ra, khi tìm được nơi màu sắc phấn nộn kia, một ngón tay cắm vào. Khi ngón tay tiến vào, lập tức bị vách tường mυ'ŧ lấy, vừa chặt vừa mềm.

“Ân a……A ….” Tẫn Hoan rêи ɾỉ.

Động tác trên Cố Tòng Kim nhanh hơn, đem chân cô mở rộng ra hơn chút, hoa huyệt của cô hoàn toàn bại lộ trong không khí, “Bảo bối ngoan, em kêu thật dâʍ đãиɠ.”

Tẫn Hoan cảm thấy Cố Tòng Kim uống rượu xong, giống như thay đổi một người khác, cợt nhả hết bài này đến bài khác, cô không nhịn được đỏ mặt.

Cố Tòng Kim phủ lên thân thể cô, hắn kéo chiếc váy hai dây chất liệu mỏng manh kia xuống, cô không có mặc áo ngực, hắn xoa nắn nhũ hoa, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy viên anh đào nho nhỏ, áp xuống, lại dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ, như là nếm viên thạch trái cây ngon miệng.

“Ân a…… ưm…. Cố Tòng Kim, thao em.” Dưới thân khó nhịn, cô không ngừng đem cơ thể của chính mình đưa cho nam nhân trước người, khát vọng bị lấp đầy, bị thao lộng.

Tẫn Hoan cũng không màng nội tâm thấy thẹn, chuyện trên giường vốn là không còn gì thấy thẹn để nói nữa, hắn muốn phiêu, cô sẽ phụng bồi, cùng nhau rơi vào bên trong tình triều.

“Bảo bối, ngực em thật lớn.” Hắn một bên vừa gặm cắn, vừa nói lời thô tục. Cố Tòng Kim nâng cằm cô lên, hôn cô, lần này nụ hôn không giống với tất cả các nụ hôn lần trước, có chứa ý muốn đoạt lấy, đầu lưỡi hắn hung hăng mυ'ŧ vào, thẳng đến khi tê mỏi mới thôi.

Hắn lại trượt theo cổ, đến xương quai xanh tinh xảo, hắn lại liếʍ liếʍ, cuối cùng cắn một cái. Dùng phương pháp hết sức sắc tình hôn lên. Tẫn Hoan cảm thấy lạnh lạnh, lại nóng bỏng, nóng lạnh đan chéo.

Trong phòng bật máy sưởi, chỉ trong chốc lát, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa. Cố Tòng Kim kéo cô tới, làm cô nửa quỳ trên giường.

Tẫn Hoan nghe lời làm theo, cô quỳ bò trên giường, bờ mông trắng nõn mịn như mật kia thành công khơi dậy du͙© vọиɠ bừng bừng của Cố Tòng Kim, hắn không quan tâm nữa, kéo khoá quần, thả du͙© vọиɠ nóng bỏng cứng rắn của hắn ra.

Trực tiếp đấu đá lung tung, cắm vào tiểu huyệt động đã ướŧ áŧ của cô. Đột nhiên đỉnh một cái, vừa mau vừa tàn nhẫn, rút ra, lại cắm trở về, côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra, còn lôi theo dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.

“A ân ….. A a, nhanh lên, a a Cố Tòng Kim.”

Nữ nhân phóng đãng kêu, nam nhân cưỡi trên người cô rong ruổi, giống như cưỡi ngựa, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắn đỉnh đỉnh về phía trước, cô thét chói tai, “A a a….. Sâu quá…… A, rút ra một chút đi mà.”

“Bảo bối, em thật lãng.” Tay hắn lướt tới ngực cô, nắm lấy, da thịt màu trắng tràn ra từ kẽ tay hắn. Hắn lại xoa xoa, giống như nặn cục bột, không hề có tiết tấu, nắm lấy đỉnh hồng, hung hăng nhéo một cái.

Cố Tòng Kim lật cô lại, hai chân Tẫn Hoan bị bẻ thành hình chữ M, côn ŧᏂịŧ hắn cắm vào, nháy mắt ở trong cơ thể cô bừng bừng phấn chấn, biến lớn hơn.

“Ưm a….. A a……. Trướng quá, Cố Tòng Kim, khó chịu.” Hắn cúi thân xuống cắn cái miệng nhỏ của cô, đầu lưỡi tham nhập, công lược thành trì, càn quét khoang miệng cô.

“Gọi anh là bác sĩ Cố, nói bác sĩ Cố thao em.” Hắn một bên hôn, côn ŧᏂịŧ lại cắm trong vách hoa của cô, tốc độ càng thêm nhanh.

“A…… A….. Bác sĩ Cố, muốn…… Côn ŧᏂịŧ của bác sĩ Cố.” Cô lắc đầu, nước mắt cũng sắp rớt ra.

Cố Tòng Kim cắm càng sâu, dùng đôi tay kéo hai chân cô vòng lấy eo hắn, dưới thân lại cắm cô, cắm đến chỗ sâu nhất.

“A a a…… Muốn…… Muốn tới.” Nữ nhân kêu lãng, cô đứt quãng rêи ɾỉ, bụng nhỏ co rút.

Nam nhân gầm nhẹ một tiếng: “Hah~, tiểu huyệt của em sắp kẹp chết anh rồi, bảo bối.” Hắn nói lời cợt nhả, Tẫn Hoan lập tức chảy ái dịch càng nhiều, lập tức cao trào.

Cố Tòng Kim kịp thời rút côn ŧᏂịŧ ra, dùng hai chân cô kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, đưa đẩy vài cái, cuối cùng bắn ra.

Trong căn phòng nho nhỏ, mở máy sưởi, vầng sáng màu vàng ấm áp chiếu lên người hai người, ngực cô gái còn sưng đỏ, huyệt khẩu không ngừng mấp máy phun nước. Hắn xoa ngực cô, lúc nặng lúc nhẹ, không khí đều là hương vị da^ʍ mĩ, cũng là hương vị tìиɧ ɖu͙©.

“Cố Tòng Kim, em yêu anh.” Tẫn Hoan ôm lấy cánh tay Cố Tòng Kim. Gối lên đó.

“Bảo bối, anh lại càng yêu em.” Nam nhân trẻ con mà phản bác.

______________

A Võng: Sau một hồi bận lên bận xuống thì A Võng đã quay trở lại rồi đây.