Mẹ Lâm ở trong phòng bếp nấu cơm, mùi hương đồ ăn lan toả khắp nhà, sắc trời tối muộn xám xịt, chân trời có mưa nhỏ, Tẫn Hoan nhìn ngoài cửa sổ, hạt mưa đậu trên kính, đèn đường màu vàng sáng lên, trên cửa kính hình thành những bọt nước màu vàng.
Cô gửi WeChat cho Cố Tòng Kim: “Anh tới chưa?”
Cố Tòng Kim: “Anh tới rồi, ở dưới lầu.”
Cô mặc áo ngoài vào, cầm một cái ô trắng đen đan xen che mưa.
“Mẹ, Cố Tòng Kim tới rồi, con đi xuống đón anh ấy, trời đang mưa mà.” Cô vừa đi giày vừa nói.
Cố Tòng Kim vừa tới tiểu khu, liền nhận được tin WeChat của bạn gái, Tẫn Hoan bảo Cố Tòng Kim ở trong xe chờ cô, cô thật giống như thích chuyện bé xé ra to, chuyện có liên quan đến hắn, sẽ bị cô phóng đại lên. Cố Tòng Kim dựa đầu vào gối nhỏ trên ghế dựa, môi mỏng hơi hơi giương lên.
Có người quan tâm thật tốt.
Tẫn Hoan cầm ô, chạy đến trước chiếc Mercedes đen, cô gõ gõ cửa xe, Cố Tòng Kim từ trên xe bước xuống, hắn vừa bước xuống đã nhận lấy ô, ôm cô, nhiệt độ cơ thể hắn bao vây lấy Hứa Tẫn Hoan.
“Muốn gặp anh đến mức gấp không chờ nổi như vậy sao?” Hắn cắn vành tai Hứa Tẫn Hoan, ngậm lấy vành tai trắng nõn mát lạnh kia.
“Nào có, mẹ em bảo em xuống dưới đón anh.” Cô lẩm bẩm.
“Khẩu thị tâm phi”. Cố Tòng Kim cười rộ lên, khóe mắt cong cong, nếp uốn hai mí mắt hắn rất dài, kéo tới thái dương.
Tẫn Hoan nhìn đến si mê, tim đập bùm bụp.
Ba Hứa ở ban công chăm sóc những chậu hoa cỏ của ông, đột nhiên nhìn thấy người dưới lầu, rất giống Tẫn Hoan, ông lại nhìn thoáng qua lần nữa, không nhịn được thở dài: “Con gái còn chưa gả ra ngoài mà tim đã bay ra ngoài rồi.”
……….
Hai người vào đến nhà, ở trước cửa ra vào, Tẫn Hoan kề tai nói nhỏ với hắn, “Đợi lát nữa ba mẹ em nếu làm khó anh, anh phải ra hiệu bằng mắt với em, hiểu không?”
“Em muốn giúp anh à?” Hắn hài hước nói.
Hứa Văn Đức ở phòng khách đi tới đi lui, tay chắp sau lưng, bày ra một hình tượng ông bố già, đôi mắt thỉnh thoảng lại ngó hướng bên này, ông gọi: “Tẫn Hoan, mẹ con cần phụ việc kìa, con mau đi giúp bà ấy đi.”
Cố Tòng Kim vốn đang nghĩ muốn trêu đùa cô, lại nghe thấy ba cô đưa ra mệnh lệnh thì lập tức khôi phục hình tượng bác sĩ Cố nghiêm túc thanh lãnh của mình.
Hắn cúi đầu chào với ba Hứa, cơ thể hơi cúi, khom lưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bác trai, cháu với Tẫn Hoan ở bên nhau, lại không chính thức tới thăm gia đình trước là cháu sai, hôm nay tới quấy rầy, hy vọng bác tha thứ.”
Ba Hứa là một người hoà ái, bản thân là thầy dạy lịch sử nên trên người ông có một loại khí chất bình tĩnh, thư hương, không nhanh không chậm. Mà giờ phút này ông lại cố ý bày ra một bộ dáng nghiêm túc, lông mày hơi nhíu, thật sự làm Tẫn Hoan thấy buồn cười.
Tẫn Hoan đứng bên cạnh Cố Tòng Kim, giống như lo lắng ông sẽ làm khó Cố Tòng Kim vậy. Hứa Văn Đức buồn bực, ông cố ý lớn tiếng nói: “Tẫn Hoan, mẹ con cần con đi hỗ trợ, mau đi đi. Để bọn ta hai người đàn ông nói chuyện tâm sự.”
Tẫn Hoan cũng không vạch trần ông, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu với Cố Tòng Kim, Hứa Văn Đức lại bất đắc dĩ, con gái sao lại chỗ nào cũng hướng về phía bạn trai thế.
“Ngồi đi.” Ông rót trà cho Cố Tòng Kim.
Cố Tòng Kim đặt quà lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh, hắn mặc âu phục màu đen, rất trang trọng, xem ra cũng đủ coi trọng Tẫn Hoan.
Phòng bếp bên kia, Tẫn Hoan vừa giúp mẹ Lâm nhặt rau, vừa quan sát tình hình địch ở bên ngoài, mẹ Lâm buồn cười nói: “Được rồi, ba con là người sẽ đi làm khó người khác sao? Chúng ta tức giận là vì hai người các con vừa mới ở bên nhau không bao lâu đã phát sinh quan hệ. Tiến triển quá nhanh.”
“Mẹ, anh ấy là bạn học cấp ba của con, con đã thích anh ấy rất nhiều năm, con không cảm thấy nhanh, tình cảm sâu đậm liền cứ tự nhiên phát sinh quan hệ như vậy, không thể dùng thời gian ở bên nhau dài bao lâu để đo đếm tình cảm được.” Hứa Tẫn Hoan đem rau vừa nhặt xong bỏ vào chậu rửa, rửa sạch.
“Đứa bé kia, mẹ cũng gặp qua, là đứa trẻ không tồi, nếu các con đã ở bên nhau, mẹ cũng không nói cái gì thêm. Tẫn Hoan à, con gái ở bên ngoài phải biết tự bảo vệ mình, mặc kệ con có yêu nó bao nhiêu, nếu con không xác định được nó có cưới con hay không, thì ngàn vạn lần không được phát sinh quan hệ ngoài ý muốn. Mẹ cũng không phải người cổ hủ, mẹ chỉ hy vọng con không chịu tổn thương là tốt rồi.” Mẹ Lâm quay đầu lại nhìn cô.
Cô ôm lấy mẹ Lâm, hốc mắt hơi đỏ, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Sự tức giận ngày hôm qua đã bay hết từ lâu, bà vẫn rất hoan nghênh chàng trai sau này sẽ sinh sống cùng với con gái mình này.
Bên ngoài tiếng nói cười không dứt, ba Hứa cười đến thật vui vẻ, Cố Tòng Kim người này, đúng là thật biết dỗ người khác. Cố Tòng Kim nói với ba Hứa: “Bác trai, cháu và Tẫn Hoan sẽ không dừng lại ở yêu đương, bọn cháu sẽ kết hôn, sẽ có gia đình, có trẻ con, cháu sẽ nỗ lực để cô ấy được hạnh phúc.” Nói năng có khí phách, vẫn là bộ dáng không kiêu ngạo không siểm nịnh kia.
Ba Hứa nghĩ, gia giáo của đứa nhỏ này rất tốt, rất có trách nhiệm, đối đãi với người lớn cũng rất tốt. Tương lai nhất định cũng sẽ đối xử tốt với Tẫn Hoan.
Ông không nhịn được sống mũi lên men, con gái cuối cùng cũng phải trưởng thành, sẽ rời khỏi bọn họ, đi về phía hạnh phúc của chính mình. Ba mẹ và con cái chung quy vẫn phải đi tới bước này.
Giọng nói ba Hứa hơi run rẩy: “Trước kia bác nghĩ, tính tình như Tẫn Hoan, không biết nhân tài như thế nào mới thích hợp với nó, nó vẫn không chịu tìm bạn trai, bác với mẹ nó càng sốt ruột, lo lắng xu hướng giới tính của nó có vấn đề. Mới nãy bác nhìn thấy nó xuống nhà đón cháu, cả người ngọt ngào như thế, còn đội mưa đi đón người, bác nhìn ra được, nó thật sự rất thích cháu, cho nên hy vọng cháu phải đối xử thật tốt với nó.”
_________
A Võng: Aizzz, nỗi khổ tâm của cha mẹ là vầy nè. Câu chuyện này đã định là nhẹ nhàng tình cảm rồi, ai thích cảm giác mạnh thì chắc là chê. Huhuhu tui lo nhất là cái này đó, tui sắp phải set vip rồi, giá rất nhẹ nhàng nhưng vẫn lo mọi người không thích sau đó bị thất sủng, hức hức.