Diệp Sùng Văn phát hiện, đoạn thời gian gần đây Cố Tòng Kim hình như hơi lạ, còn lạ như thế nào, hắn cũng không nói cụ thể được.
Cũng có thể xem là, bình thường ở bệnh viện, Cố Tòng Kim luôn quạnh quẽ một mình, ít nói ít cười. Các hộ sĩ trong bệnh viện thích trồng si sau lưng hắn, nói hắn thật thần bí, nhưng bây giờ cũng không nghĩ như thế nữa, hắn trở nên rất ôn hoà, hơn nữa còn dễ ở chung. Trước kia Diệp Sùng Văn thích kề vai bá cổ hắn, hắn còn ghét bỏ, mà bây giờ lại không tỏ vẻ phản cảm gì. Càng kỳ lạ hơn là, mấy hộ sĩ còn nói, bác sĩ Cố dạo gần đây rất dịu dàng.
Hôm nay, Diệp Sùng Văn mới vừa nhổ răng xong cho một bệnh nhân, ở trong phòng viết báo cáo, Cố Tòng Kim đột nhiên tiến vào, ngồi xuống đối diện hắn. Cố Tòng Kim chống khuỷu tay lên bàn.
Miệng tươi cười, ngón tay đặt dưới môi, hỏi: “Thông thường khi yêu đương….. Có phải thường đi xem phim không?”
Diệp Sùng Văn cuối cùng cũng hiểu rồi, thì ra chỗ phát ra thay đổi của thằng nhãi này là đây, trách không được, rất nhiều lần nhìn thấy hắn ôm di động cười. Đó là biểu cảm rất ít khi nhìn thấy của Cố Tòng Kim, khoé mắt đuôi lông mày đều cong lên.
Là tay già đời trong tình trường thế mà Diệp Sùng Văn lại tính sai, hắn ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đến, cây vạn tuế Cố Tòng Kim ra hoa. Khắp chốn mừng vui a, khắp chốn mừng vui.
Diệp Sùng Văn ngồi trên ghế, dựa về phía sau kiểu bất cần đời, hắn cười đến thật phong lưu, Cố Tòng Kim nhìn thấy bộ dạng này của hắn, biết ngay thằng nhãi này lại phát tao, mà kệ đi.
Hắn đứng lên, đang chuẩn bị đi về, Diệp Sùng Văn lại gọi hắn lại, vẻ mặt chính trực phân tích: “Ừm, con gái đều thích những thứ lãng mạn, ví dụ như, mang cô ấy đi xem phim, hoặc là đưa chìa khoá nhà cậu cho cô ấy, việc này sẽ làm cho cô ấy có cảm giác thỏa mãn, hay có thể tặng quà, làm tỉ mỉ một chút, không được qua loa.”
Nói xong lại nhướng mày, bày ra bộ dáng phong lưu, Cố Tòng Kim có được đáp án rồi cũng mặc kệ hắn, chân dài bước đi, lập tức ra ngoài.
“Đến lúc đó nhớ đưa người đến cho huynh đệ này gặp nhé. Không uổng công tôi dốc sức giúp cậu.”
Cố Tòng Kim trở lại phòng làm việc, Tẫn Hoan nhắn tin cho hắn, nói cô đã tới bệnh viện rồi, hỏi hắn ở phòng mấy.
Gần đây phải vội mở hội thảo, làm phẫu thuật, đủ loại binh hoang mã loạn, không quan tâm cô được nhiều. Tẫn Hoan lại không giống những cô bạn gái bình thường, không quấy rầy hắn, không thích làm nũng.
Cố Tòng Kim nhìn về phía ngoài cửa sổ, tháng một thành phố A có tuyết rơi, ngoài cửa sổ bông tuyết lả tả, bông tuyết trắng muốt, đậu trên xe, trên nhánh cây, trắng xoá. Cố Tòng Kim không thích mùa đông, cảm thấy mùa đông thiếu hương vị nhân tình, lãnh đạm lạnh lẽo. Nhưng mà năm nay, hình như cũng không tồi.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Cố Tòng Kim đi vòng qua bàn làm việc, đến mở cửa. Ở ngoài cửa, Tẫn Hoan mặc một cái áo gió màu nâu nhạt, bên trong mặc một cái váy dài.
Cố Tòng Kim mở cửa, sau đó đón lấy một cái ôm từ chính diện của Hứa Tẫn Hoan. Cô lao vào lòng hắn, Cố Tòng Kim phản ứng lại, tiếp được cô.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Hắn cúi đầu hỏi.
Ngoài cửa phòng làm việc, người đến người đi, cô không nói lời nào, chỉ chôn trong l*иg ngực hắn. Cố Tòng Kim không còn cách nào khác, đóng cửa, để kệ cô như con chuột túi treo trên người hắn. Hắn ôm lấy cô, đem cô đặt trên bàn, lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Hửm?”
“Không có việc gì, em…….. Em chỉ là nhớ anh thôi, muốn ôm ôm anh.” Tẫn Hoan có hơi ngượng ngùng, cô cảm thấy mình khi yêu đương thì giống y như mấy cô gái nhỏ, rõ ràng đều đã làm cái kia, nhưng mỗi lần đối mặt với Cố Tòng Kim vẫn thấy rất ngượng ngùng.
Cô rất muốn hắn, lại cảm thấy hắn bận quá, không dám quấy rầy. Hai người mỗi lần gặp mặt đều vội vội vàng vàng, ngay cả hôn cũng không có. Lúc gọi điện thoại, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy âm thanh ngủ quên mất của hắn, cô đau lòng vô cùng. Vừa lúc hôm nay tới thăm bà ngoại Cố Tòng Kim, nhân tiện đi gặp hắn.
Ngón tay Cố Tòng Kim nâng cằm cô, đối diện với cô, ánh mắt hắn rất dịu dàng, “Anh cũng rất nhớ em.”
Nói xong, cúi xuống hôn, hai cánh môi tương dán, hắn mυ'ŧ đôi môi mềm mại của cô vào, lúc sau quấn lấy cái lưỡi nhỏ ấm áp, vừa mυ'ŧ vừa liếʍ, hương vị đã lâu chưa nếm.
Tay từ dưới váy thâm nhập, đi vào nơi bí mật kia, ngón trỏ câu lấy mép qυầи ɭóŧ. Hắn xoa xoa, lại duỗi ngón trỏ tìm được huyệt khẩu, nơi nào đó đã ướŧ áŧ, ngón tay cắm đi vào, cô gái không nhịn được thở dốc, “Ưm a….. Đừng……Nếu có người đi vào phải làm sao bây giờ?”
Cố Tòng Kim lại càng tiến thêm một bước, cắm càng sâu, vách tường hấp thụ ngón tay hắn, không chịu nhả ngón tay hắn ra, Cố Tòng Kim cười cô: “Bảo bối, em kẹp tay anh chặt như vậy anh rút ra như thế nào, có phải cái miệng nhỏ bên dưới cũng rất nhớ anh không?”
Hắn còn hôn Tẫn Hoan, động tác trên tay vừa nhanh vừa mạnh, hàm răng cắn chặt môi lưỡi cô, tiếng nước ái muội, bên ngoài còn có âm thanh mọi người nói chuyện, làm Tẫn Hoan cảm thấy như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
“Ân ân a a a……Muốn tới…..” Tẫn Hoan ôm bả vai Cố Tòng Kim, hai chân mở rộng ra, hoa tâm bị nam nhân đùa bỡn, loại cảm giác này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trong 27 năm cuộc đời của cô, chưa trải qua như vậy bao giờ, nhân nghĩa đạo đức đã không còn quan trọng trong giờ phút này.
“A a a, Cố Tòng Kim……. Em muốn anh.” Cố Tòng Kim lại ấn thêm hai ngón tay, lực thọc vào rút ra càng nhanh, ngón tay hắn ở trong vách hoa tìm được điểm G của cô, hướng lên đó ấn một cái.
“Ưm a a ~ ưm…….” Cô gái rêи ɾỉ không ngừng, còn có tiếng thét kìm nén, lúc này đây, Tẫn Hoan dưới tay Cố Tòng Kim đã cao trào.
Ngoài cửa có tiếng bước chân người đến người đi, cô hình như nghe được, “Các cậu có nghe thấy tiếng gì hay không.”
Tẫn Hoan mỏi mệt vô lực ngồi ở trên đùi Cố Tòng Kim. Cố Tòng Kim vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của cô đã sớm cứng rắn đến không chịu nổi. Cô sau khi cao trào, hắn lại tự đi WC giải quyết. Rốt cuộc thì đây cũng là phòng làm việc, không thể dùng đao thật kiếm thật.
Cô gái mị nhãn như tơ, làn tóc màu nâu rối tung, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô giờ phiếm ửng hồng, người sáng suốt vừa nhìn thấy là biết vừa trải qua cái gì.
“Đêm nay, tới nhà anh? Được không?” Cố Tòng Kim hôn xương quai xanh của cô, lại hôn tay cô, tóm lại có thể hôn chỗ nào thì hôn chỗ đó.