Thế Giới Toang Rồi, Làm Sao Đây?

Chương 14: Tử bất ngữ quái lực loạn thần

Nếu như đèn l*иg đỏ chính là tụ hồn đăng thì cả thôn đâu đâu cũng treo loại đèn l*иg này. Cho dù mưa to như trút nước, đèn lỗng vẫn như cũ không thay đổi.

Sau khi trưởng thôn bỏ đi, Trương Tiêu Tiêu đứng ở cửa vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Chiếu Hạc thấy vậy dò hỏi: “Sao vậy?”

“Em cứ cảm giác là lạ.” Trương Tiêu Tiêu nói.

“Là lạ chỗ nào?” Lâm Chiếu Hạc hỏi.

“Hình như bọn họ thiết lập kết giới xung quanh nhà chúng ta.”Trương Tiêu Tiêu nói, “Ban nãy em định ra ngoài mà cảm thấy dưới chân đau nhói...”

Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ tâm lý của cậu bị ảnh hưởng hơi nghiêm trọng đấy, rồi đi về phía cửa, trời vẫn đang mưa, chức năng thoát nước trong sân lại kém, mực nước đã ngập đến bắp chân.

Lâm Chiếu Hạc đi vài bước, không ngờ cũng cảm thấy đau nhói dưới da như Trương Tiêu Tiêu nói, cậu không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa, vội vàng xoay người trở lại.

“Trưởng thôn trước khi đi chắc chắn đã làm gì đó với chúng ta.” Trương Tiêu Tiêu nói, “Em nghe nói bên Đông Nam Á có một loại tà thuật bỏ vào thức ăn, người ăn sẽ bị khống chế.”

Lâm Chiếu Hạc cũng từng nghe nói về nó, cậu trầm mặc đứng tại chỗ một lúc, nhìn chăm chú vào cơn mưa và hồn đăng sáng ngời trên đỉnh đầu.

Trương Tiêu Tiêu còn muốn nói gì đó, nhưng chợt thấy Lâm Chiếu Hạc xoay người vào nhà, giống như đang tìm thứ gì, cậu hỏi: “Anh tìm cái gì vậy?”

Lâm Chiếu Hạc không trả lời, đi đến phòng bên cạnh.

Trương Tiêu Tiêu bối rồi, đang định đi cùng, đèn trong nhà bỗng nhiên phụt tắt, cả tụ hồn đăng trên đầu cũng tắt ngóm, nhớ lại trưởng thôn ban nãy nói tụ hồn đăng không thể tắt, cộng thêm chuyện quỷ dị xảy ra tối qua, cả người cậu nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

Trong bóng tối, có tiếng bước chân truyền đến, Trương Tiêu Tiêu quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Lâm Chiếu Hạc.

Không biết Lâm Chiếu Hạc dến sau lưng cậu từ khi nào, Trương Tiêu Tiêu cả người run rẩy nói: “Anh Lâm…”

Giọng nói của Lâm Chiếu Hạc nhẹ như tờ giấy: “Cậu đi ra ngoài.”

Trương Tiêu Tiêu nức nở nói: “Đừng, đừng bảo em đi ra ngoài.” Bên ngoài trời đen sì sì, cực kỳ đáng sợ.

Lâm Chiếu Hạc ánh mắt quái dị: “Cậu sợ cái gì, không có quỷ ăn cậu đâu.”

Lúc Lâm Chiếu Hạc nói hai chữ “ăn cậu”, ngoài trời vừa vặn có tia sét đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt vốn trắng bệch như giấy của cậu, “Nhưng trong phòng để hai cỗ quan tài, cậu không sợ à…?”

Cả người Trương Tiêu Tiêu toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy Lâm Chiếu Hạc trước mắt cực kỳ xa lạ, thậm chí cảm thấy rằng người này rõ ràng không phải Lâm Chiếu Hạc, mà là một hình nhân được vẽ phỏng theo vè ngoài của Lâm Chiếu Hạc. Trương Tiêu Tiêu cả người cứng đờ, không dám tiền về phía trước cũng không dám lùi về phía sau, đối mặt với thái độ đáng sợ của Lâm Chiếu Hạc, cuối cùng cậu lựa chọn thỏa hiệp -cả người phát run đi ra bên ngoài.

“Ơ?” Mới đi được vài bước, Trương Tiêu Tiêu liền lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm giác đau nhói lúc trước đã biến mất.

Lâm Chiếu Hạc: “Cậu xem, chẳng phải vẫn ốn đấy thôi?”

Trương Tiêu Tiêu kinh ngạc nói: “Không ngờ anh Lâm cũng là cao thủ, anh đã làm gì để phá hoại thủ đoạn của trưởng thôn vậy.”

Lâm Chiếu Hạc: “Mánh khóe gì đâu, mẹ nó cái đống đèn l*иg này bị rò điện.”

Trương Tiêu Tiêu: “…”

“Bảo sao không tắt, đèn điện thì tắt thế quái nào được?” Lâm Chiếu Hạc nói, “Cơ mà mưa thế này chắc chắn sẽ rò điện, tôi nhớ mục Tiếp cận khoa học có từng nhắc đến vấn đề này rồi…”

Trương Tiêu Tiêu yên lặng quay vào nhà, không muốn nói thêm gì nữa.

Lâm Chiếu Hạc vác theo cái ghế, tìm lúc lâu mới thấy công tắc điện của đèn l*иg, sau khi tắt hết mới bật cầu dao trong nhà lên. Thương thay cho Tề Danh đang tắm thì đột nhiên mất điện, đầu đầy bọt vừa chạy xuống lầu thì lại có điện, anh đành phải vừa chửi thề vừa quay về.

Không biết có phải bị Lâm Chiếu Hạc cắt ngang hay không mà Trương Tiêu Tiêu vốn đang sợ hãi tiêu tan đi nhiều, sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, cậu thậm chí vẫn dám ngủ một mình, lúc ngủ còn cân nhắc có phải bản thân dễ dàng bị người khác ảnh hưởng quá hay không. Cho dù là bộ phim kinh dị này hay Lâm Chiếu Hạc….Phải công nhận một điều rằng, năng lượng của Lâm Chiếu Hạc rất mạnh, mạnh đến mức có thể thay đổi hoàn cảnh xung quanh.

Trương Tiêu Tiêu trầm tư, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như cậu lại nghe thấy tiếng động gì đó, thần kinh vốn cảnh giác khiến cậu lâp tức tỉnh lại, Trương Tiêu Tiêu mở mắt ra, thấy bên ngoài đã tối đen như mực.

Sao lại tối như vậy, cậu nghĩ, chẳng lẽ trời còn chưa sáng sao? Không đúng, Trương Tiêu Tiêu cảm thấy khó chịu, cậu cầm di động lên xem, thế nhưng là mười hai giờ trưa. Tại sao trời tối đến thế, sao mình sẽ ngủ lâu vậy được….Trương Tiêu Tiêu nổi da gà, cậu từ trên giường bò dậy, muốn đẩy cửa sổ ra nhìn bên ngoài một chút, nhưng tay vừa đυ.ng vào cửa sổ thì lập tức rụt trở lại.

Không phải trời tối mà là có thứ gì đó bám vào cửa sổ của cậu, che lại ánh sáng…

Trong phòng quá tối, không thấy rõ, Trương Tiêu Tiêu tay run run mở đèn pin trên điện thoại lên, chiếu về phía cửa sổ. Cậu thấy một con mắt vô cùng lớn dán vào cửa sổ của cậu che lại tất cả ánh sáng, đôi mắt đó cực lớn, lớn đến mức qua cửa sổ Trương Tiêu Tiêu chỉ có thể thấy được con ngươi của nó, con ngươi khẽ run lên, tập trung, di chuyển, cuối cùng dừng lại trên người Trương Tiêu Tiêu.

Trương Tiêu Tiêu sợ đến mức hét toáng lên, xoay người muốn chạy, cậu lao về phía cửa, nắm lấy chốt cửa nhưng làm thế nào cũng không mở ra được. Trái lại, cửa đang bị thứ gì đó va mạnh vào từ bên ngoài, có một thứ muốn phá cửa mà vào. Trương Tiêu Tiêu kêu thảm thiết muốn giữ cửa nhưng chỉ như châu chấu đá xe.

Đột nhiên, dưới chân Trương Tiêu Tiêu truyền đến tiếng loạt xà loạt xoạt, cậu cúi xuống nhìn, nhận ra có vô số người giấy chen chúc tiến vào khe cửa, chúng nó mặc quần áo khác nhau, trên mặt đều được trang điểm lòe loẹt, bàn tay nhỏ bé ra sức bám vào cơ thể của Trương Tiêu Tiêu.

Sức của một người giấy thì rất nhỏ, nhưng người giấy tràn vào trong nhà đếm không xuể, bao phủ hoàn toàn Trương Tiêu Tiêu như tro tàn. Tiếng kêu cứu của Trương Tiêu Tiêu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không thể nghe thấy nữa. Một lát sau, mọi thứ yên tĩnh trở lại, tựa như nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Lâm Chiếu Hạc nhìn đồng hồ: “Sao Trương Tiêu Tiêu còn chưa xuống? Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?”

“Lúc tôi đi ra có gọi cậu ấy.” Tề Danh nói, “Cậu ấy nói đang thay quần áo, bảo tôi xuống ăn sáng trước, ban nãy gọi điện thoại cũng bảo xuống ngay đây.”

Theo lý thuyết nhận được điện thoại thì chứng tỏ không sao cả, Trang Lạc hơi cau mày: “Hay là cứ lên xem thử.”

Vì vậy bọn họ lên lầu.

“Trương Tiêu Tiêu, Trương Tiêu Tiêu.” Tề Danh gõ cửa.

“Không có ở đây?” Lâm Chiếu Hạc nói, “Anh tránh ra.”

Tề Danh né người, cậu nhấc chân đá, phòng này đã cũ, cửa cũng không chắc chắn, đá vài nhất đã long ra. Sau khi cửa mở, không thấy bóng dáng tăm hơi Trương Tiêu Tiêu đâu.

“Trương Tiêu Tiêu đi đâu rồi?” Tề Danh nói, “Cửa khóa lại từ bên trong, chẳng lẽ cậu ta ra ngoài bằng cửa sổ.”

Lâm Chiếu Hạc tới bên cửa sổ liếc nhìn, lắc đầu: “Cửa sổ cũng khóa.”

Thề này thì thành vụ án mất tích trong mật thất còn gì, Từ Uyên vẫn luôn không lên tiếng, lúc này mở miệng: “Chẳng phải anh có số điện thoại của bạn anh à? Gọi một cú xem nào?”

Tề Danh nhấn số gọi, đầu bên kia truyền đến tiếng báo tắt máy.

“Hỏng rồi, người đâu?” Tề Danh nóng nảy, “Mới gọi cho cậu ta mười phút trước mà.” Anh vén tay áo lên, “Đám người trưởng thôn làm phải không? Có đối tượng khả nghi sao?” Anh đương nhiên biết Từ Uyên trở về báo thù, lâu như vậy rồi, lẽ ra phải có vài đối tượng hoài nghi chứ.

Ai ngờ vẻ mặt của Từ Uyên có chút kỳ quái, anh ta nhìn Lâm Chiếu Hạc, lẩm bẩm vài câu.

Nội dung lẩm bẩm Lâm Chiếu Hạc nghe được, Từ Uyên nói, lạ thật, xảy ra chuyện tại sao lại là cậu ta.

Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm cũng đúng, chuyện mình không nên làm cũng đã làm rồi, tại sao xảy ra chuyện là Trương Tiêu Tiêu chứ, cậu ta chỉ là một thanh niên tàn tật cần nuôi mẹ già con nhỏ thôi-

“Tại sao không phải là tôi chứ?” Lâm Chiếu Hạc tự trách nói, “Biết trước thế này hôm qua phải chửi trưởng thôn một trận.”

Mọi người: “…” Cậu mà chơi game chắc toàn làm chủ lực đi.

“Lẽ nào bọn họ không thể tìm thấy Lâm Chiếu Hạc?” Trang Lạc nhíu mày, “Dù sao…”

Tề Danh và Từ Uyên đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chỉ mình Lâm Chiếu Hạc đầu óc vẫn mơ hồ, lẩm bẩm có nên cầm dao đi tìm trưởng thôn tán gẫu để xem có thể đưa Trương Tiêu Tiêu về hay không.

“Hiện tại đi bước nào hay bước đó.” Tề Danh nói, “Sáng sớm ngày mai mới là thời điểm quan trọng nhất, vượt qua được Trương Tiêu Tiêu chắc chắn có thể trở lại, không vượt qua được….chúng ta đều phải chết ở đây.”

Lâm Chiếu Hạc rất hối hận trước khi tới đây không bảo Tề Danh đưa phim cho mình xem vài lần, “Các anh rốt cuộc đang nói gì vậy, tôi chẳng hiểu gì cả.”

“Không hiểu mới tốt.” Trang Lạc cười nói.

“Vậy cũng được, em nghe theo sếp, thế giờ chuyện của Trương Tiêu Tiêu tính sao?” Lâm Chiếu Hạc nói, “Có muốn đi khắp nơi tìm thử không?”

“Không cần, trước lúc hạ táng cha mẹ Từ Uyên, cậu ta sẽ an toàn.” Tề Danh nói, “Đợi đến ngày mai đi, Từ Uyên, anh không sao chứ?”

Từ Uyên nhàn nhạt đáp: “Không sao, chuẩn bị xong cả rồi.” Anh ta nói xong thì xoay người đi ra ngoài.

Lâm Chiếu Hạc cảm thấy mình khá lạc lõng, trước mắt bôi đen, hết lần này tới lần khác Trang Lạc đều nói cậu là nhân vật then chốt….Then chốt chỗ nào, thành thành thật thật làm người xem à?

Ngày mai sẽ đưa tang, nhưng mưa vẫn chưa ngớt, Lâm Chiếu Hạc nhớ đến Trương Tiêu Tiêu, nhưng gọi điện thoại cho cậu ta đều tắt máy, cũng không gọi lại.

Ngày hôm sau là ngày chôn cất quan trọng nhất, tối hôm đó trưởng thôn mang vài người đến đưa cho bọn họ quần áo đen mặc lúc đưa tang. Thấy trong phòng thiếu mất một người, trưởng thôn hỏi: “Từ Uyên đâu?”

Lâm Chiếu Hạc đáp bừa: “Đau lòng quá nên trốn trong phòng khóc.”

Trưởng thôn nghe vậy híp mắt, lẩm bẩm nói: “Từ Uyên có lương tâm…. Không tồi không tồi.” Ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Lâm Chiếu Hạc, “Năm giờ sáng ngày mai sẽ đưa tang, các cậu nhớ không thể làm lỡ thời gian.”

Lâm Chiếu Hạc chớp mắt không lên tiếng.

Trưởng thôn cũng không thèm để ý, xoay người đi mất, bóng dáng của bọn họ biến mất trong màn mưa.