Thế Giới Toang Rồi, Làm Sao Đây?

Chương 13: Bữa cơm cuối cùng

Từ Uyên trước nay đều không phải một người dũng cảm, thật ra mà nói chính sự hèn nhát rụt tè và thiếu tự tin của anh ta đã tạo nên bộ phim kinh dị này.

Sau khi các thế giới dung hợp, Từ Uyên từ điện ảnh bước ra hiện thực, ban đầu anh không thể nào tin được mình chính là nạn nhân thê thảm trong phim, nhưng bối cảnh gia đình và hoàn cảnh sinh hoạt giống nhau như đúc với nhân vật chính khiến anh không thể không đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.

Khoảnh khắc nhận điện thoại từ quê nhà, ác mộng của Từ Uyên rốt cuộc lại ập đến. Anh cho rằng mình có thể làm được, nhưng trên thực tế, có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể làm được.

Cả người Từ Uyên ướt đẫm, ở trong mưa to nhắm mắt lại, lúc mở ra thì chỉ còn sự lạnh lẽo như băng, anh nhìn chằm chằm lớp bùn đất chôn giấu dưới chân, hận thù trong mắt gần như hóa thành thực chất.

Lâm Chiếu Hạc cũng nhìn thấy, nhưng cậu không biết Từ Uyên đang hận cái gì, chẳng lẽ anh ta hận hình nhân dưới chân?

“Đi thôi, quay về.” Từ Uyên nói.

“Được rồi.” Lâm Chiếu Hạc gật đầu.

Cơn mưa này như thác nước từ trên trời trút xuống, hạt mưa rơi xuống đất phát ra tiếng rào rào ồn ào.

Bình thường Lâm Chiếu Hạc rất thích trời mưa, nhưng chẳng biết tại sao, cơn mưa hôm nay khiến cậu rất khó chịu, như thể nó là điềm báo cho một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.

Những người khác cũng có chút bồn chồn, bầu không khí trong phòng cực kỳ áp lực.

Sau khi chôn xông hình nhân, nháy mắt Từ Uyên lại biến mất, mấy ngày qua anh ta luôn xuất quỷ nhập thần, không biết đang âm mưu điều gì.

Ngay lúc đó, có vài người từ màn mưa che trời lấp đất đi tới, họ vác theo thứ gì đó trên vai, khi bọn họ đến gần, Lâm Chiếu Hạc mới nhận ra là trưởng thôn dẫn theo vài người khiêng một cái hộp gỗ vào nhà.

“Mưa to quá.” Trưởng thôn cởϊ áσ tơi ra, ánh mắt lướt qua bọn họ, như đang tìm cái gì, “Mang chút đồ ăn cho các cậu…”

Bọn họ ngồi yên không nhúc nhích, Lâm Chiếu Hạc cách ông ta gần nhất, đứng dậy nói cảm ơn, cùng trưởng thôn nhấc hộp đựng thức ăn lên bàn. Cậu nghĩ thầm không biết bên trong có những cái gì mà nặng như vậy.

“Các cậu đã quen sống ở đây chưa?” Hôm nay trưởng thôn giống một vị trưởng bối hiền lành nói chuyện phiếm với bọn họ.

“Vẫn được ạ.” Những người khác không lên tiếng, Lâm Chiếu Hạc đành phải trả lời, “Nhưng vẫn chưa quen lắm.”

Đối với mấy câu dư thừa này của Lâm Chiếu Hạc ánh mắt của mọi người đều lộ vẻ kính nể.

Trưởng thôn cũng bị nghẹn họng, một lúc lâu không lên tiếng, lại hỏi: “Sao không thấy Từ Uyên đâu?”

Lâm Chiếu Hạc bịa ra một cái cớ: “Anh ấy không khỏe, đang nghỉ ngơi trên tầng hai.”

Trưởng thôn chỉ à một cái.

Lâm Chiếu Hạc sợ bầu không khí ngột ngạt, thân thiện nói: “Trưởng thôn mang những món gì đến vậy?” Vừa nói vừa vén nắp hộp đựng thức ăn.

So với ngày đầu tiên chỉ ăn bắp ngô và màn thầu, bữa ăn trước mắt này cực kỳ phong phú, có chay có mặn, thậm chí có cả rượu, Lâm Chiếu Hạc thở dài: “Sao thịnh soạn thế, các ông không tẩm độc đấy chứ?”

Mọi người và trưởng thôn: “…” Cậu thẳng thắn như vậy thì chúng tôi biết làm thế nào.

Lâm Chiếu Hạc là điển hình của loại người tôi chỉ cần không có đạo đức thì mấy người không thể bắt cóc được tôi, nghĩ gì nói nấy, huống hố thôn làng trong phim kinh dị sẽ không có nhiều người tốt, cho nên cậu chẳng thèm giữ thể diện cho ai cả.

Vẻ mặt của trưởng thôn cứng đờ: “Thanh niên các cậu đúng là biết nói đùa.”

Lâm Chiếu Hạc: “Ha ha.”

Trưởng thôn: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi…Mấy ngày nay các cậu cũng không được ăn ngon.” Ông ta lau nước mưa trên mặt, thoáng khựng lại, “Không tẩm độc.”

Tề Danh không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Vậy ông cũng ăn cùng chúng cháu đi ạ.” Lâm Chiếu Hạc ngượng ngùng nói.

Trưởng thôn: “…”

Những ai biết chuyện thì cảm thấy Lâm Chiếu Hạc rất xấu hổ, ai không biết còn tưởng rằng cậu muốn để trưởng thôn thử độc.

Bầu không khí lần nữa đông cứng, trưởng thôn trợn cả mắt, ngay lúc Lâm Chiếu Hạc cho rằng mình sẽ bị mắng thì trưởng thôn thật sự đồng ý.

“Vậy ăn chung đi.” Trưởng thôn nói, “Tôi cũng chưa ăn cơm…” Vừa nói vừa phất tay ra hiệu cho mấy người còn lại đi trước.

Lâm Chiếu Hạc nào còn dám lên tiếng, chạy nhanh xuống nhà bếp mang bát đũa lên.

Vì vậy, bữa cơm lúng túng này cứ như thế mà bắt đầu, đồ ăn hương vị không tệ, tổng cộng có tám món, ba mặn bốn chay thêm một bát canh, đĩa thịt muối xào cay này rất ngon, có lẽ là thịt lợn rừng….Lâm Chiếu Hạc đang ăn cơm nhưng suy nghĩ trôi dạt đến phương xa, đã bắt đầu cân nhắc đến việc các thôn dân nuôi lợn bằng cỏ hay bằng nước gạo.

Đến tận khi ai đó gọi cậu ba bốn lần, cậu mới hoàn hồn lại.

“Ôi ôi ôi, ông gọi cháu có việc gì ạ?” Lâm Chiếu Hạc nhận ra người gọi mình là trưởng thôn.

Trưởng thôn nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là gì vậy?”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Cháu ấy ạ, cháu tên là Lâm Chiếu Hạc, ông năm nay bao tuổi rồi ạ?”

Trưởng thôn cười: “Chín mươi bảy tuổi.” Hiển nhiên ông ta cảm thấy mình hơn chín mươi tuổi mà còn cứng cỏi như vậy là điều rất hiếm.

Lâm Chiếu Hạc kính nể: “Vậy chúc ông sống lâu trăm tuổi.”

Trưởng thôn: “…”

Những người khác không dám cười ra tiếng, nghẹn dến đỏ cả mặt.

Trưởng thôn rất biết kiềm chế, nếu là người khác phỏng chừng Lâm Chiếu Hạc đã bị đánh, nhưng từ đôi tay cầm đũa nổi gân xanh của trưởng thôn vẫn có thể nhận ra ông ta đang cố gắng chịu đựng, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Mấy hôm trước có người đến từ đường của chúng tôi quấy rầy thần linh, trong thôn chỉ có các cậu là người bên ngoài, là ai đi?”

Lâm Chiếu Hạc thấy sự việc đã bại lộ, nghĩ thầm gì mà quấy rối thần linh chứ, thần linh kia tý nữa thì dọa tôi sợ đến vãi cứt ra quần, ngoài miệng nói: “Ông ơi, chúng cháu ngoan lắm ạ.” Cậu trắng trợn nói dối: “Chúng cháu sống rất quy tắc, cả ngày ở nhà không đi đâu.”

Cậu vừa dứt lời, Từ Uyên không biết chạy đi đâu cả người ướt đẫm xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm xẻng, sắc mặt ảm đạm cộng với dáng vẻ chật vật trông như con ma.

Trưởng thôn: “Cả ngày ở nhà không đi đâu?”

Lâm Chiếu Hạc bịa ra lý do: “Nhà vệ sinh bị tắc anh ấy đến sau nhà đào hố giải quyết nỗi buồn.”

Trưởng thôn: “…” Ông ta già rồi chứ không ngu.

“Cháu Từ à.” Trưởng thôn nhẹ giọng nói, “Nghe bảo cháu không được khỏe, cháu đi đâu vậy?”

Từ Uyên cũng nhẹ giọng đáp:”Đi xem chỗ chôn cất cha mẹ tôi.”

Trưởng thôn nói:”Xem một chút cũng được, xem một chút cũng được.”

Từ Uyên nói: “Tại sao chỉ có một cái hố? Chẳng phải là hai quan tài sao?”

Trưởng thôn nói: “Cha mẹ cháu muốn chôn chung…”

Từ Uyên nói: “Cha mẹ tôi chẳng phải chết vì tai nạn à, sao bọn họ biết được mình sẽ chết, còn nói trước chuyện này với các ông?”

Trưởng thôn dường như không thèm quan tâm tới thái độ của Từ Uyên, trái lại càng thêm hiền hòa, hiền hòa đến mức khiến người ta rợn cả tóc gáy, ông ta dùng một loại ánh mắt quái dị khó mà hình dung được nhìn Từ Uyên: “Đây là quy tắc của thôn chúng ta, cháu ra ngoài lâu rồi, đương nhiên quên mất…”

Từ Uyên chỉ à một tiếng.

“Cháu Từ à.” Trưởng thôn nói, “Có phải hôm trước cháu đến từ đường không.”

Từ Uyên nói: “Không có.”

Trưởng thôn nói: “Thật không có?”

“Đương nhiên là không.” Từ Uyên xác thật không đi, cho nên không cần chột dạ.

Ai ngờ trưởng thôn nghe được đáp án này nhẹ nhàng cau mày, thu hồi lại ánh mắt trên người anh ta, quay đầu đánh giá đám Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc đang mê mệt với đám thịt muối, không để ý gì tới ánh mắt quỷ dị của trưởng thôn.

Mũi của trưởng thôn khẽ động đậy, tựa hồ muốn ngửi mùi gì đó, lát sau, ánh mắt của ông ta cuối cùng dừng lại trên người Lâm Chiếu Hạc còn đang tham ăn tục uống. Ngay sau đó, ánh mắt từ lạnh lùng biến thành hiền lành, thậm chí nở nụ cười: “Tiểu Lâm.”

Lâm Chiếu Hạc miệng đầy cơm: “Sao thế ạ?”

Trưởng thôn nói:”Quy tắc lúc hạ táng chúng tôi còn chưa nói với các cậu đi, chi bằng hôm nay nhân cơ hội này nói qua một chút với các cậu.”

Lâm Chiếu Hạc đúng lúc bị nghẹn cơm, cơ hồ trợn trắng mắt gật đầu, giống như người thiểu năng.

Sự hiền hòa của trưởng thôn có lẽ bị cặp mắt trắng dã kia lu mờ đi, trầm giọng nói: “Lúc hạ táng, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho các cậu mấy bộ quần áo đen, đến khi đó các cậu đi ở sau cùng, nhất thiết không được gây ồn ào.”

Lâm Chiếu Hạc không quan tâm lắm trưởng thôn đang nói gì, bởi vì cậu cảm thấy mình bị nghẹn sắp tắc thở rồi.

Trưởng thôn: “Chúng tôi còn chuẩn bị mấy cái đèn l*иg, đó là hồn đăng….Trước lúc hạ táng, không thể để bị tắt, một khi tắt…”

Lâm Chiếu Hạc sắp hít thở không thông bắt đầu đấm ngực thùm thụp.

Trưởng thôn: “Nếu như tắt sẽ có ác linh…”

Những người khác bắt đầu giúp Lâm Chiếu Hạc vỗ sau lưng, tiếng vỗ bành bạch vang cả nhà.

Trưởng thôn: “Sẽ có ác linh bám vào người hạ táng, bị bám vào sẽ… Cậu rốt cuộc xong chưa?”

Lâm Chiếu Hạc mồ hôi nhễ nhại cuối cũng cũng nuốt trôi miếng cơm, há miệng thở hổn hển, nói thầm trưởng thôn cũng tà môn quá, suýt chút nữa cậu đã thăng thiên.

Trán trưởng thôn nổi gân xanh, giận đến mức cả người run rẩy, Lâm Chiếu Hạc đúng không, lúc này đừng nói là hiền lành, nếu chẳng phải trong phòng còn có người khác thì e rằng Lâm Chiếu Hạc đã bị ông ta loạn côn đánh chết.

“Ông, ông nói tiếp đi ạ.” Lâm Chiếu Hạc áy náy nói, “Xin lỗi, thức ăn ngon quá ạ.”

Vì vậy trưởng thôn cắn răng nghiến lợi lập lại một lần, lần này bầu không khí quỷ dị hoàn toàn biến mất, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào việc khi nào thì Lâm Chiếu Hạc lại bắt đầu nhét thức ăn vào mồm.

Khó khăn lắm mới nói xong quy tắc, trưởng thôn chẳng buồn cáo từ dứng dậy đi thẳng, bóng lưng tức giận khiến Lâm Chiếu Hạc xấu hổ không thôi, ăn miếng thịt muối cuối cùng rồi tự hỏi liệu mình có làm chậm trễ chuyện của trưởng thôn hay không.

Trang Lạc một tay chống cằm một tay vỗ lưng Lâm Chiếu Hạc, bảo cậu ăn chậm thôi.

“Có điều thật kỳ lạ.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Cơn mưa này lớn như vậy, hồn đăng chẳng phải chắc chắn sẽ tắt à? Ý ông ta là nhất định sẽ có người bị ám? Tình tiết trong phim của các anh phát triển như thế nào vậy?”

“Chính là đèn tắt.” Từ Uyên lạnh lùng nói, “Người bị ám chính là tôi.”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Sau đó thì sao?”

Từ Uyên đáp: “Bọn họ gϊếŧ tôi.”

Lâm Chiếu Hạc: “Ôi, không thể chấp nhận được phong kiến mê tín.”

Từ Uyên không lên tiếng, sau khi vào nhà anh ta cứ ngồi đó, không thay quần áo cũng không ăn cơm, thoạt trông như một hình nhân bị ướt, trầm mặc ngồi trong góc nhà, ánh mắt oán độc quan sát mọi thứ.