Thế Giới Toang Rồi, Làm Sao Đây?

Chương 12: Tấm thân dơ bẩn

Trước khi thế giới này trở nên quỷ quái, Trương Tiêu Tiêu thật ra là một kẻ theo thuyết vô thần.

Ba năm trước cậu là nhân viên bán hàng của một công ty bảo hiểm, vì khoản vay mua nhà mà ngày ngày bôn ba lao lực, thường thường chán nản đến mức hy vọng thế giới bị hủy diệt. Kết quả có một ngày, điều ước của cậu thật sự thành hiện thực, nhưng lại theo một cách khác…

Điều khiến Trương Tiêu Tiêu đau khổ nhất chính là, trước ngày tận thế cậu bán bảo hiểm, sau tận thế cậu vẫn tiếp tục bán bảo hiểm, mặc dù nội dung công tác cách xa nhau vạn dặm.

Giường ở đây thực sự quá cứng, Trương Tiêu Tiêu khó chịu trở mình, cậu từng xem bộ phim này ở rạp, bộ phim này rất nổi tiếng, thậm chí còn trở thành quán quân phòng vé năm đó. Những cảnh trong phim là bóng ma trong lòng Trương Tiêu Tiêu, mấy ngày trước vì khách hàng nên cậu xem lại bộ phim lần nữa, thế là xong, hiện giờ bóng ma càng ngày càng nặng.

Không biết do không quen hay tối qua ngủ quá muộn, Trương Tiêu Tiêu luôn cảm thấy hôm qua ngủ không được ngon giấc, hình như giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, cơ thể đặc biệt nặng nề…

Trương Tiêu Tiêu nghĩ đến chuyện xảy ra vào ban ngày và lễ chôn cất sắp đến, trong lòng như gõ trống, trằn trọc mãi không sao ngủ được.

Đêm đã khuya, nhưng ngoài cửa sổ vì treo đèn l*иg mà sáng choang. Sơn thôn này dường như không cần mặt trời làm nguồn sáng, bọn họ chỉ cần đám đèn l*иg như biển lửa kia, biến khe núi nho nhỏ thành một con đường lớn.

Một lúc lâu sau, Trương Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng hơi buồn ngủ, cậu vừa nhắm mắt lại, lỗ tai lại bắt giữ được một tiếng động loạt xoạt rất nhỏ, giống tiếng con côn trùng gì đó nhẹ nhàng bò trên đất. Tiếng động này nếu là ngày thường, cậu chắc chắn sẽ không thèm để ý mà tiếp tục ngủ, nhưng hiện tại cậu đang ở trong phim kinh dị, Trương Tiêu Tiêu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng – đối với nguy hiểm cậu luôn có giác quan đặc biệt, giác quan đó đã giúp cậu tránh thoát không ít phiền phức, giác quan thứ sáu trong đầu Trương Tiêu Tiêu điên cuồng vang lên chuông cảnh báo, dường như ở cánh cửa im lìm vô thanh vô tức kia đang che giấu một con dã thú đáng sợ nào đó.

Sau đó, Trương Tiêu Tiêu đã đưa ra quyết định chính xác nhất cuộc đời này của mình, cậu lặng lẽ từ trên giường bò dậy, trốn vào chiếc tủ đối diện giường.

Tiếng loạt xoạt lại vang lên, xuyên qua khe tủ Trương Tiêu Tiêu mơ hồ trông thấy thứ gì đó đang di chuyển trên mặt đất, đợi cho thứ đó đến gần, cậu mới nhận ra đó là một người làm bằng giấy… Nhìn vào trang phục mặc trên người nó thì đây rõ ràng chính là hình nhân đặt ở đầu quan tài cha mẹ Từ Uyên dưới lầu.

Hai con hình nhân, cầm theo một thứ như tấm thảm đến mép giường của Trương Tiêu Tiêu, trên khuôn mặt nhợt nhạt vô cảm của chúng nở nụ cười quái đản, đôi chân nhỏ bé phát ra tiếng loạt xoạt khi tiếp xúc với mặt đất, chính là tiếng động Trương Tiêu Tiêu nghe được ban nãy.

Bọn nó cầm thảm từ từ đến gần giường của Trương Tiêu Tiêu, sau đó hất mạnh tấm thảm lên giường. May mắn thay, hình như bọn nó không thể phân biệt được trên giường có người hay không, cho nên không nhận ra Trương Tiêu Tiêu đã chạy mất.

Sau khi đem thảm trùm lên giường của Trương Tiêu Tiêu, hai hình nhân liền quỳ xuống, không ngừng bái lạy với cái giường.

Trương Tiêu Tiêu sợ đến run rẩy cả người, nhưng không dám dời mắt, lo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hai người giấy cứ bái lạy như vậy một lúc rồi mới đứng dậy chuẩn bị cầm tấm thảm lên, nương theo ánh sáng của đèn l*иg ngoài cửa sổ, cậu miễn cưỡng thấy rõ hình dáng của tấm thảm – nó căn bản không phải thảm, mà là một tấm da người hoàn chỉnh bị lột xuống, khuôn mặt có thể thấy được rõ ràng ngũ quan và vân da độc hữu trên cơ thể người.

Trương Tiêu Tiêu đột nhiên hiểu được cảm giác nặng nề tối hôm qua là từ đâu mà đến.

Sự sợ hãi như con dao đâm vào tim Trương Tiêu Tiêu, cậu cảm thấy ngực mình đau nhói, trước mắt biến thành màu đen, thân thể mất đi trọng tâm mềm nhũn ngã xuống trong tủ.

Không biết qua bao lâu, giác quan một lần nữa trở lại trong cơ thể của Trương Tiêu Tiêu, cậu từ trong tủ bò ra ngoài, thấy sắc trời đã sáng choang.

Lâm Chiếu Hạc ngồi ở tầng một gặm bắp ngô vẫn đang thảo luận với Tề Danh tại sao Trương Tiêu Tiêu còn chưa xuống, nếu còn chưa xuống có nên đi xem thử hay không, thì nghe thấy trên tầng hai phát ra tiếng khóc rung trời.

Một người đàn ông chỉ mặc qυầи ɭóŧ râu ria lún phún khóc sướt mướt chạy như điên xuống từ tầng hai, lao vào lòng Tề Danh giữa vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.

“Hức hức hức hức em muốn về nhà!!” Trương Tiêu Tiêu khóc như hoa lê trong mưa, khóc đến mức khiến người ta thương xót, ngay cả trên râu cũng nhuốm đầy giọt lệ trong suốt, “Tấm thân này đã dơ bẩn rồi, tấm thân này đã dơ bẩn rồi!!”

Mọi người nhất thời trợn tròn mắt.

Ngay cả ánh mắt của Trương Lạc cũng thay đổi, sau đó nhìn Tề Danh với vẻ trách cứ: “Cậu ta kết hôn rồi.”

Tề Danh: “??????”

Cuộc sống bây giờ người có thể chết nhưng danh tiết phải cố mà giữ, Tề Danh tức giận đẩy Trương Tiêu Tiêu ra: “Cậu nói cái gì thế, tôi với cậu chẳng có cái gì cả mà!!”

Khóe mắt của Trương Tiêu Tiêu chảy xuống một giọt lệ: “Vậy em biết làm sao bây giờ, bọn họ, bọn họ-“

Năng lực bắt lấy trọng điểm của Lâm Chiếu Hạc vẫn rất mạnh: “Bọn họ?”

Mọi người tại chỗ hít sâu một hơi, Lâm Chiếu Hạc nhất thời nhớ lại những bộ tiểu thuyết boylove mình đã đọc trước đây, thầm nghĩ không ngờ trong phim kinh dị lại có cả tình tiết kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, đây có tính là cảnh nóng không nhỉ, hơn nữa số lượng người tham dự hình như lớn hơn hai.

Tề Danh thật sự không chịu được nữa, gỡ tám cái móng vuốt của Trương Tiêu Tiêu trên người mình xuống, tức giận bảo cậu ta có lời gì từ từ nói, anh còn muốn cưới vợ, không thể bị người ta hắt nước bẩn.

Trương Tiêu Tiêu khóc sướt mướt một lúc lâu mới ổn định lại, lắp ba lắp bắp kể lại chuyện xảy ra tối qua.

Mọi người nghe xong đều nổi da gà, đặc biệt khi nghĩ đến Trương Tiêu Tiêu đã đắp tấm thảm đó cả một dêm…

Tề Danh tàn nhẫn nói: “Thân thể cậu quả thật dơ bẩn.”

Trương Tiêu Tiêu: “Hu hu hu.”

Lâm Chiếu Hạc sờ cằm suy nghĩ một lát, vỗ tay cái độp: “Tôi biết rồi!”

“Cậu biết cái gì?” Tề Danh hỏi.

“Tôi biết mánh khóe của bọn họ rồi!” Lâm Chiếu Hạc nói, “Chắc chắn là bọn họ muốn lợi dụng sự sợ hãi của chúng ta để đạt được mục đích bí mật nào đó!”

Trương Tiêu Tiêu cẩn thận nói: “Anh có từng nghĩ đến việc thật sự có quỷ hay không?”

Lâm Chiếu Hạc phản đối: “Cậu đây là không tin tưởng vào chế độ xét duyệt của nước ta.”

Trương Tiêu Tiêu: “…”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Cậu có thể nghi ngờ bản thân, nhưng không thể nghi ngờ đồng chí xét duyệt. Nếu tôi nhớ không lầm, bộ phim này mấy năm trước từng chiếu ở rạp đi?”

“Chiếu thì có chiếu…”Trương Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, cậu đột nhiên nhận ra lòng tin của Tề Danh với Lâm Chiếu Hạc từ đâu mà tới, người này chỉ cần chuyện mà anh ta tin tưởng thì chắc chắc sẽ tin đến cùng, nói dễ nghe là có tín ngưỡng, khó nghe hơn thì là cứng đầu.

“Thế thì không sao cả.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Đúng rồi, hôm qua có người nhét một quyển sách vào valy của tôi, tôi đọc nó hai lần.”

“Sách gì?” Tề Danh hỏi.

“Viết về một vị tà thần.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Chắc là vị thần mà thôn này thờ cúng đi, tên là Kế La, không thích ánh sáng, dùng tín ngưỡng của thôn dân làm thức ăn, đã phù hộ thôn này hơn trăm năm…” Cậu còn muốn tiếp tục nói, nhưng nhìn thấy Tề Danh ra hiệu bèn dừng lại.

“Không cần nói nữa, chúng tôi đều nhìn thấy qua bộ phim rồi.” Tề Danh nói.

“Vậy bọn họ nhét quyển sách này cho tôi làm gì.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Là định truyền giáo à? Nhưng bây giờ truyền giáo làm gì, thế giới đã như vậy rồi, chẳng thà tôi tin vào Giáo hội Flying Spaghetti còn hơn.”

Tề Danh thở dài, giọng tang thương: “Đợi chúng ta rời khỏi đây, tôi nhất định sẽ trả lời mọi câu hỏi của cậu.”

Lâm Chiếu Hạc: “Câu này của anh rất xui xẻo đấy.”

Tề Danh:”…”

Trấn an xong Trương Tiêu Tiêu, mọi người yên lặng chốc lát rồi mới nhận ra Từ Uyên vốn nên ở bên cạnh đã biến mất.

“Thôi xong, Từ Uyên đâu?” Tề Danh sốt ruột.

“Không biết, ban nãy chẳng phải còn đứng ở đây à.” Lâm Chiếu Hạc chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.

Bọn họ đang định đi tìm thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng sấm ầm ầm, bầu trời vốn u ám nhất thời mây đen giăng kín, tầng mây thấp đến mức như toàn bộ bầu trời muốn sụp xuống. Xem ra sắp mưa, hơn nữa còn là một trận mưa to như trút nước.

“Tới rồi.” Tề Danh liếc nhìn bầu trời.

“Cơn mưa này sẽ kéo dài ba ngày.” Trương Tiêu Tiêu lẩm bẩm, giống như lập lời vài câu thoại, “Mưa càng ngày càng lớn, đường núi lầy lội, căn bản không thể nào đi được, bọn họ không chịu dời ngày mà khăng khăng muốn đưa tang dưới trời mưa to, tôi lại trông thấy những thứ đó, tôi điên rồi sao.”

“Từ Uyên chạy ra đó làm gì nhỉ?” Trong cơn mưa to, Lâm Chiếu Hạc trông thấy được Từ Uyên.

Từ Uyên đứng ở góc sân, tay cầm xẻng đang đào cái gì đó, bóng người của anh ta xuyên qua màn mưa trở nên mơ hồ, giống như bức tranh thủy mặc bị ngâm trong nước.

Lâm Chiếu Hạc nghĩ một lúc, lên lầu lấy ô, đưa cho Từ Uyên.

Từ Uyên cả người ướt đẫm, chiếc ô có vẻ hơi thừa, anh ta liếc nhìn Lâm Chiếu Hạc, vẫn nói cảm ơn với cậu.

“Anh đào hố làm gì vậy?” Lâm Chiếu Hạc hỏi.

“Để chôn cất cha mẹ tôi.” Từ Uyên trả lời.

Lâm Chiếu Hạc thoáng sững sờ.

Từ Uyên không để ý tới cậu nữa, khom người tiếp tục xúc bùn đất dưới chân, cho đến khi đào được một cái hố cao nửa mét, mới xoay người trở về trong nhà. Lâm Chiếu Hạc ở bên cạnh quan sát, cứ tưởng rằng Từ Uyên muốn nghỉ ngơi, ai ngờ anh ta cầm hai hình nhân trên quan tài lên, đi tới bên cạnh hố lớn vừa đào. Hình nhân bị nước mưa thấm ướt, lớp trang điểm trở nên nhòe nhoẹt méo mó, chất liệu lại vẫn như cũ không thay đổi, giống như không phải làm từ giấy…

Nhớ tới cái gì đó, lưng Trương Tiêu Tiêu lại bắt đầu ớn lạnh, cậu nuốt nước bọt, đem những gì muốn nói nuốt xuống bụng.

Từ Uyên sắc mặt âm trầm ném hình nhân xuống hố, sau đó xúc đất hất lên người chúng nó. Cùng với bùn đất, hình nhân bị chôn vùi với gương mặt nhợt nhạt.