Thế Giới Toang Rồi, Làm Sao Đây?

Chương 15: Hạ táng

“Đêm nay, nhất định sẽ khó ngủ đấy.” Tề Danh khẽ thở dài.

Lâm Chiếu Hạc gật đầu: “Chúng ta ngủ tạm trong phòng khách một đêm đi, lỡ có chuyện gì xảy ra.”

“Cũng được.”Trang Lạc đồng ý.

Vì vậy ba người quyết định đêm nay ngủ ở đây, quan tài của cha mẹ Từ Uyên đặt chính giữa phòng khách, cộng với màn mưa và ánh đèn lúc sáng lúc tối ngoài cửa sổ, bầu không khí trở nên rất quỷ dị. Cho dù là người thân kinh bách chiến như Tề Danh cũng có chút không vững vàng, anh muốn trò chuyện để căn phòng náo nhiệt hơn, bèn nói:”Lâm Chiếu Hạc, cậu gia nhập công ty đã bao lâu rồi?”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Ba năm rồi.”

Tề Danh nói: “Tận thế vừa đến thì cậu vào à?”

Lâm Chiếu Hạc nói:”Đúng vậy, vừa tận thế thì tôi thất nghiệp, dù sao cũng phải tìm công việc nuôi sống bản thân chứ.” Cậu nhìn vào màn đêm thăm thẳm bên ngoài căn nhà, tựa như đang nghiêm túc suy tính.

Tề Danh nói: “Cậu làm việc này không thấy sợ à?”

“Sợ?” Lâm Chiếu Hạc nói, “Đương nhiên sợ, ai mà chẳng sợ, thật ra mấy hôm nay tôi sợ đến mức không ngủ được.”

Tề Danh trầm mặc, thật ra Lâm Chiếu Hạc khá nổi tiếng ở công ty, vẻ ngoài của cậu hiền lành ít nói nhưng lúc làm việc lại rất tàn nhẫn, Tề Danh nhớ vài khách hàng khét tiếng rắc rối đều là do cậu giải quyết hết. Anh không hiểu cậu thanh niên tuấn tú trước mắt này rốt cuộc lấy năng lượng từ đâu, tiến vào ngày tận thế mà như đi vào sân nhà mình, là điều gì khiến cậu ta tràn đầy dũng khí và sức mạnh như vậy chứ?

Tề Danh nói: “Cậu nói xem ngày mai có thuận lợi không?”

Lâm Chiếu Hạc không trả lời.

Tề Danh: “Lâm Chiếu Hạc?”

Lâm Chiếu Hạc vẫn không trả lời, trái lại Trang Lạc luôn im lặng bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng: “Cậu ta ngủ rồi.”

Tề Danh quay đầu lại nhìn, nhận ra Lâm Chiếu Hạc đã nằm ngửa ra ghế ngủ khì khì, vẻ mặt thanh thản khiến người ta không khỏi hoài nghi có phải cậu đang nằm trên chiếc giường Simmons dài hai mét hay không.

Tề Danh: “…” Đây là cái mà cậu gọi là sợ đến ngủ không được à?

Trang Lạc chống cằm, cười nói: “Anh có muốn ngủ một lúc không?”

“…Cảm ơn sếp, không cần.” Tề Danh dở khóc dở cười.

Đêm dài dần trôi, mưa gió phả vào mặt Tề Danh, rõ ràng là thời tiết tháng tám nhưng rất lạnh, đặc biệt là tối nay. Tề Danh mơ hồ cảm giác được sắp xảy ra chuyện gì đó, anh bất an đổi tư thế, ngập ngừng nói: “Sếp ơi, anh có ngửi thấy mùi gì lạ không?”

Trang Lạc lắc đầu.

Tề Danh nuốt nước bọt, anh biết thật ra ông chủ nhà mình không quá thích nói chuyện, đành phải ngậm mồm.

Một tia sét đánh xuống, chiếu sáng hai cỗ quan tài chính giữa phòng khách, Tề Danh tự nhủ bộ phim này là không có quỷ- khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn, anh từng xem rất nhiều phim ma, bị ảnh hưởng quá nặng.

Tề Danh khoanh tay trước ngực, cố gắng làm ấm cơ thể, nhưng không có tác dụng mấy. Anh nuốt nước bọt, thấp giọng nói:”Sếp ơi, tôi hơi lạnh, tôi lên lầu lấy thảm nhé.”

Trang Lạc nhìn anh ta: “Để tôi đi cho.”

Tề Danh nói: “Không, không cần.” Bảo anh ở lại với hai cỗ quan tài thì thà anh lên lầu còn hơn.

Trang Lạc không cưỡng cầu, gật đầu.

Tề Danh hít sâu một hơi, chạy thẳng lên lầu, lúc đến phòng của mình anh nghĩ nhanh nhanh lấy thảm rồi đi xuống. Ai ngờ vừa cầm thảm lên. sờ vào liền cảm thấy không thích hợp – trơn nhẵn, không giống như thảm nhung, ngược lại giống một tấm da động vật.

Không, có lẽ cũng không phải da động vật, nhớ lại những gì Trương Tiêu Tiêu đã trải qua vào đêm hôm trước, Tề Danh mặc dù luôn thầm nhủ chỉ là giả, nhưng khi anh nhìn vào tấm thảm kia vẫn là thấy được hình ảnh đáng sợ nhất trong lòng.

Không phải thảm, là một tấm da người còn đang ngọ nguậy, thậm chí ngay cả gương mặt cũng bị lột xuống hoàn chỉnh, nhìn thoáng qua còn thấy hơi quen, khiến anh nhớ đến Trương Tiêu Tiêu đang mất tích…

Không, không thể nào, đồng tử của Tề Danh co rụt lại, anh thấy tấm da người kia bò về phía mình, thân thể của anh không thể cử động, cứ như vậy mặc cho nó dần dần phủ kín toàn thân mình.

Tầm mắt tối lại, Tề Danh mất đi ý thức.

Tề Danh mãi mà chưa xuống nhưng Trang Lạc cũng không có ý định đi tìm, tay anh chống cằm, dùng đôi mắt đen láy vô định nhìn chăm chú vào màm mưa vô tận, vẻ mặt lộ ra chút lạnh lùng nhàm chán.

Đại khái qua vài tiếng, Tề Danh mới đi xuống, trong tay không cầm thảm, vẻ mặt có phần chật vật.

“Trời sắp sáng rồi.” Trang Lạc nói, “Trưởng thôn sắp đến.”

“Ừm.” Tề Danh hoảng hốt nói, “Tới rồi.”

Trang Lạc nói: “Anh thấy cái gì rồi?”

Tề Danh đáp: “Không…”

Trang Lạc: “Tin à?”

Tề Danh cười khổ: “Không hẳn.”

Trang Lạc cười: “Cũng đúng.”

Tề Danh không lên tiếng, anh không thích thảo luận nội dung này với sếp, đôi khi Trang Lạc mang đến cho anh cảm giác khó chịu, rốt cuộc khó chịu chỗ nào, anh không hình dung ra được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, trưởng thôn đã dẫn theo người tới.

Mọi người đều mặc đồ đen, khoác áo tơi nón lá rất dày, tựa như ma quỷ bước đi trong đêm, lặng yên không tiếng động đến cửa nhà.

Trưởng thôn vào nhà, thấy được ba người bọn họ. Trên mặt Trang Lạc và Tề Danh đều có vẻ uể oải, kẻ khó đối phó nhất là Lâm Chiếu Hạc thì ngoẹo cả đầu, trông như thể bị thứ gì đó dọa sợ đến choáng váng. Trạng thái của bọn họ khiến trưởng thôn rất hài lòng, dường như chỉ cần ba người trở thành như vậy mới có thể phù hợp yêu cầu nào đó.

“Đầu Tiểu Lâm sao thế?” Trưởng thôn hỏi.

“Cậu ấy chẳng may bị cụng đầu.” Tề Danh hàm hồ nói.

“Sao lại bị cụng đầu.” Trưởng thôn xem ra rất quan tâm đến Lâm Chiếu Hạc.

“Cậu ấy nói cậu ấy thấy thứ gì đó dơ bẩn.” Tề Danh đưa ra câu trả lời.

Câu trả lời này dường như khiến trưởng thôn vô cùng hài lòng, thậm chí ông ta còn nở nụ cười hiếm hoi. Sau đó, ánh mắt của ông ta đảo một vòng quanh phòng, phát hiện thiếu mất một người: “Từ Uyên đâu?”

Từ Uyên đã đi ra ngoài từ hôm qua, hôm nay còn chưa trở lại, sắp phải chôn cất cha mẹ anh ta rồi, lừa dối kiểu gì được đây?

Lâm Chiếu Hạc đang suy nghĩ vẫn đề này, thì nghe thấy Tề Danh qua loa lấy lệ nói: “Chẳng biết chạy đi đâu, bãn nãy vừa lên gọi anh ta, nhưng anh ta không có trong phòng.”

Cha mẹ hạ táng mà con trai lại không có mặt, theo lý thuyết hẳn trưởng thôn sẽ rất sốt ruột, nhưng ông ta nghe vậy mà chẳng phản ứng gì cả, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trong phòng: “Đã đến giờ hạ táng, không thể trì hoãn nữa, các cậu nếu là bạn của nó, thì thay mặt nó tiễn đưa cha mẹ đoạn đường đi.” Vừa nói vừa chỉ vào đồ tang và áo tơi đặt ở góc nhà.

Thái độ này của ông ta khiến Lâm Chiếu Hạc cảm thấy bọn họ căn bản không quan tâm tới việc Từ Uyên có tham dự tang lễ hay không – chỉ cần có người thay thế anh ta hoàn thành toàn bộ quá trình là được.

Lâm Chiếu Hạc định hỏi vài câu, nhưng thấy Tề Danh và Trang Lạc thực tự nhiên cầm lấy quần áo đen, đành phải đem nghi hoặc nuốt xuống bụng. Cậu hiện tại rất hối hận, hối hận tối hôm qua nằm đó ngủ, tư thế không đúng khiến cậu bị trật cổ, lúc được Tề Danh gọi dậy cậu đau đến mức cho rằng mình bị gãy cổ.

Lâm Chiếu Hạc ngoẹo đầu như kẻ ngu si thay xong quần áo rồi lại vất vả mặc áo tơi vào.

“Đi thôi.” Vừa đến đúng năm giờ trưởng thôn liền ra lệnh, đội ngũ đưa tang lập tức lên đường.

Rời khỏi sân nhỏ, Lâm Chiếu Hạc mới nhận ra người đưa tang đặc biệt nhiều, cơ hồ điều động cả thôn.

Hai bên đường, đứng đầy ắp những người mặc đồ đen áo tơi, trong tay bọn họ đều cầm một ngọn đèn l*иg le lói như sắp tắt.

Vài người đàn ông khỏe mạnh khênh quan tài đi ở đằng trước, tiếp theo là đám Lâm Chiếu Hạc và những người đưa tang, sau cùng là trưởng thôn và đội kèn trống. Nhạc cụ bao gồm kèn xô-na và chiêng trống, vốn là những nhạc cụ huyên náo, lại bị bọn họ diễn tấu thành một bản nhạc lạnh lẽo đau đớn quái dị.

Gió hòa cùng mưa cọ rửa bóng người Lâm Chiếu Hạc, chân cậu dẫm lên bùn lầy trên đường núi, thậm chí không trông thấy rõ con đường phía trước. Rõ ràng đã năm giờ, ngoại trừ nguồn sáng yếu ớt phát ra từ đèn l*иg cậu cầm trong tay, cả thế giới đều đen kịt giống như bọn họ đang đi dưới địa ngục vậy…

“Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa đây.” Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta thật sự đang đi trên núi sao? Sao cứ thấy là lạ, tình tiết phát triển đến đâu rồi?”

Cậu vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Tề Danh, thấy sắc mặt Tề Danh tái nhợt như quỷ, trông có vẻ sắp ngất đến nơi, đèn l*иg trong tay Tề Danh cũng theo đó lập lòe vài cái, cuối cùng phụt tắt.

“Tề Danh, anh không sao chứ?!” Lâm Chiếu Hạc sợ anh ta ngất xỉu, vội vàng đưa tay đỡ lấy, thuận tiện cầm luôn đèn l*иg trong tay anh ta.

Tề Danh ngã vào trong ngực Lâm Chiếu Hạc, Lâm Chiếu Hạc cứ tưởng rằng anh ta ngất thật, lại nghe thấy anh ta nhỏ giọng nói: “Bảo với bọn họ đèn l*иg của tôi tắt rồi.”

Lâm Chiếu Hạc đang bối rồi thì có ai đó lôi Tề Danh từ trong lòng cậu ra, cậu nhìn theo thì giật mình phát hiện mình bị bao vây bởi rất nhiều thôn dân. Từng vòng người vây tròn xung quanh Lâm Chiếu Hạc, đông đến mức cậu không thấy rõ mặt mũi, họ xì xào bàn tán nhưng Lâm Chiếu Hạc nghe không hiểu.

“Đèn l*иg của cậu tắt rồi à?” Có ai đó ở trong đám đông đặt câu hỏi, các thôn dân không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi này, nghe có vẻ rất đáng sợ, “Đèn l*иg của cậu tắt rồi à?”

Lâm Chiếu Hạc cúi đầu nhìn, nhận ra đèn l*иg của Tề Danh đang nằm trong tay mình. Dựa theo lời dặn dò trước đây của trưởng thôn, nếu đèn l*иg tắt chắc chắc không phải chuyện tốt lành gì, Lâm Chiếu Hạc nhớ tới lời Tề Danh nói ban nãy, đang định lên tiếng, thì trưởng thôn giống như đã biết trước đáp án, vung tay lên ra hiệu các thôn dân mang Tề Danh đi.

Lâm Chiếu Hạc trợn to mắt, “Các ông làm gì vậy – là đèn l*иg của tôi tắt-” cậu sợ đám người này trực tiếp làm thịt Tề Danh.

“Không sao đâu.” Trưởng thôn sâu xa nói, “Đi thôi, bạn cậu không được khỏe, chúng tôi mang anh ta quay về.”

Lâm Chiếu Hạc còn chưa kịp phản ứng lại thì trơ mắt nhìn Tề Danh bị một đám người kéo đi mất, Tề Danh còn nghiêng đầu nhìn Lâm Chiếu Hạc, ánh mắt kia cực kỳ bất đắc dĩ, tựa hồ đang hỏi Lâm Chiếu Hạc cậu đang làm cái quái gì vậy.

Lâm Chiếu Hạc uất ức, thầm nghĩ tại sao anh lại như vậy chứ, tôi sợ anh xảy ra chuyện anh còn trừng tôi hu hu hu. Kéo Tề Danh đi xong, đám người lại bắt đầu di chuyển, cuốn theo Lâm Chiếu Hạc đang bối rối tiến sâu hơn vào ngọn núi.