Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 31: Đến thủ đô (1)

“Cô Trang, nhà em chỉ có thể đi tàu hỏa, chắc là hạng thường ạ ...” Tạ Uyển Doanh trả lời.

Cô giáo Trang nghe xong thở dài, ngồi tàu hỏa đi thủ đô rất cực khổ, bởi vì nơi này cách thủ đô rất xa. Nếu không phải là con trai mua cho bà vé máy bay, bà vừa đi vừa về một chuyến quá mệt mỏi, đây cũng là lí do trước đây bà rời thành phố Tùng Viên mà không quay lại.

Trước kia chưa có đường sắt cao tốc, ngồi tàu hỏa đi từ Tùng Viên đến thủ đô mất ròng rã 26 tiếng đồng hồ, còn chưa tính đi xe buýt từ đây đến tỉnh lị để đi tàu hỏa. Con đường đi học của Tạ Uyển Doanh thực sự rất gian nan.

Trong đầu Tạ Uyển Doanh thoáng qua hình ảnh của vị bác sĩ trẻ tuổi mà cô nhìn thấy ở cổng bệnh viện thành phố số 3, cực nhanh chóng ngồi trên xe con sau đó đi máy bay về thủ đô.

Hầy, có lẽ chỉ có các bác sĩ trình độ cao mới có đãi ngộ này. Chính mình phải phấn đấu từ sinh viên y khoa lên, thật sự chỉ mới bắt đầu.

“Được rồi, chúng ta sẽ liên lạc sau.” Cô giáo Trang cưng chiều vỗ vỗ bả vai Tạ Uyển Doanh.

Tạ Uyển Doanh cùng cô giáo cáo biệt trước, cô vội vã đi trước để mua vé tàu hỏa cho học sinh.

Bất cứ khi nào, vé tàu trong nước luôn rất nhanh hết, rất khó mua, trong những năm 1990 điều đó lại càng được thể hiện rõ ràng hơn.

Sau khi tiễn cô rời đi, cô giáo Trang đột nhiên hỏi Triệu Văn Tông: “Sao đột nhiên em lại đổi sang học ở Tây Trung Quốc khiến cô giáo Lưu tức giận vậy?”

Mặt của Triệu Văn Tông không khỏi đỏ lên, đặc biệt xấu hổ, nghĩ tới đề nghị của Tạ Uyển Doanh đã khiến cuộc đời cậu xoay chuyển, mà cậu khi đó lại thật hèn nhát không cùng cô nói nửa lời, đến nay chỉ có thể trong lòng nói lời cảm ơn.

Như hiểu được điều gì, cô giáo Trang chỉ vào mặt cậu rồi lắc đầu bỏ đi.

Xếp hàng mua vé tàu, Tạ Uyển Doanh thật vất vả mới mua được vé cho mình và mẹ.

Sau khi biết con gái chỉ mua vé tàu cho mẹ, ở nhà Tạ Trường Vinh đập bàn, lại hét lớn với vợ: “Bà sinh ra súc sinh chỉ nhớ rõ bà, không nhớ còn có người ba này.”

“Ông không thích trường đại học của Doanh Doanh, ông còn muốn mua vé tàu đi đâu?” Tôn Dung Phương bị chồng nói như vậy lửa giận ngập trời, cùng chồng đối mặt gay gắt.

“Cho dù tôi có thích hay không thích trường đại học của nó, nó vẫn phải mua vé tàu cho tôi.” Tạ Trường Vinh giở thói thô lỗ: “Bởi vì tôi là chủ cái nhà này, là ba của nó!”

"Ông đây là tiêu tiền bừa bãi, ông muốn đi thì tự mình lấy tiền ra. Hơn nữa ông là ba của con bé, số tiền này vốn nên là ông bỏ ra!" Tôn Dung Phương hướng chồng hét.

Tạ Trường Vinh sửng sốt, nhận ra từ sau khi con gái thi đậu vào trường y, vợ ông ở nhà nói chuyện với ông đều mang theo mặt mày hớn hở, không quan tâm ông nữa.

Vì thế nhớ lại lão Phương bên cạnh nói với hắn: "Lão Tạ, ông phải thay đổi thái độ, lấy lòng con gái ông, miễn cho con bé đến thủ đô vinh hoa phú quý sau đó lại quên ông.”

Nghe được những lời này Tạ Trường Vinh trong lòng trống rỗng, đảo mắt lại nhớ lại lời ba mình - Tạ gia gia - nói: "Con trai, vô dụng. Doanh Doanh đi thi trường y, sau khi tốt nghiệp bệnh viện người ta không nhận nữ bác sĩ phẫu thuật. Không tin, ngươi có thể hỏi dì họ Doanh Doanh đang làm bác sĩ.”

"Đúng rồi, chị họ bà đã nói với bà, nói bệnh viện người ta không nhận nữ bác sĩ phẫu thuật." Tạ Trường Vinh lấy lời vợ ra nói với vợ.

Tôn Dung Phương mỗi lần nhớ tới lời nói của chị họ là có chút lo lắng, quả thật Chu Nhược Mai làm việc trong bệnh viện hiểu rõ hơn cô về nghề này. “Như thế nào, để Doanh Doanh trở về học sư phạm?” Tạ Trường Vinh nắm lấy cơ hội hỏi.

"Lúc trước chị ấy nói Doanh Doanh như thế nào cũng không thi đậu vào trường y. Nhưng Doanh Doanh bây giờ là thủ khoa Khoa học tự nhiên, giải thích như thế nào? "Tôn Dung Phương buông tay, cảm giác chị họ của mình hình như cũng không phải thần cơ diệu toán.