Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 32: Đến thủ đô (2)

"Được được được, cứ để Doanh Doanh đi học. Tôi chống mắt lên xem tiền của bà cuối cùng sẽ rơi xuống hố như thế nào!" Tạ Trường Vinh khoát khoát tay với vợ và con gái rồi rời đi.

Nếu chị họ đã cố nói con gái bà không làm được, Tôn Dung Phương cũng chẳng muốn lại gọi điện cho Chu Nhược Mai nữa.

Cùng lúc đó, Chu Nhược Mai đang một mực chờ em họ gọi điện thoại cho mình để xin lời khuyên như mọi khi nhưng chờ mãi vẫn không thấy. Trong cơn nóng giận, bà đập mạnh tay lên chiếc ghế sofa trong nhà. Thật sự là muốn tức chết bà mà!

Cuối tháng tám, thời điểm cuối hạ đầu thu, chút hơi lạnh cũng bắt đầu tràn ngập khắp phương bắc.

Kiếp trước Tạ Uyển Doanh chưa từng đến thủ đô học hành hay làm việc, chưa hề trải qua không khí này. Chẳng qua cô nhớ rõ trước đây đã từng nghe ông ngoại nói đến, ông đã từng đến phương bắc, biết rằng mùa thu ở phương bắc khác hẳn với thu đông ở phía nam, thật sự có mùa thu.

Thế nên, Tạ Uyển Doanh mang theo áo len dệt kim cổ lọ cho mình và mẹ, đi trên đường khá thích hợp để mặc thêm áo khoác hoặc cởi ra tùy lúc.

Trước khi đi, Tôn Dung Phương còn dặn dò chồng mình: "Nhớ trông con trai ông làm bài tập hè đấy."

"Đây không phải là chuyện của bà à?" Tạ Trường Vinh mất hứng phản bác, không vui vì vợ và con gái từ đầu đến cuối đều không cho ông đi cùng.

Tôn Dung Phương không để ý tới chồng mình, cùng con gái mang theo hành lý lên xe buýt.

Trên xe, bà nói với cô: "Ba của con không phải muốn đi xem trường đại học của con, nghĩ rằng mẹ không biết sao? Ông ấy là muốn đi chơi. Sau này sẽ kiếm cớ tìm con, con đừng để ý tới ông ta."

Tạ Uyển Doanh mỉm cười, gật đầu với mẹ. Sau đó lại cảm thấy mẹ mình thật sự giống người mẹ trong phim "Xin chào, Lý Hoán Anh".

Ngồi trên xe buýt cả đêm, 2 mẹ con phải chạy tới ga tàu. Ở sảnh chờ mà căn bản không dám ngủ vì sợ bị lỡ chuyến, thật sự thì vé tàu rất đắt, nếu mà đánh mất thì cũng không thể mua lại được nữa.

"Chuyến tàu CT235 sắp vào ga."

Tiếng thông báo vang lên trong sảnh, các hành khách đang đợi đều đứng dậy, đổ xô đến phòng vé để xếp hàng. Một hàng dài chen chúc chật chội không thể tả, không khí khó chịu khiến người ta có chút không thoải mái.

Bỗng cô nghe thấy tiếng ho khan nặng nề.

Tạ Uyển Doanh nhíu mày.

Bất kể là do kiếp trước có một chút kinh nghiệm lúc đọc qua y học lâm sàng, hay là kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ kỹ năng tiếp thu kiến thức y học trong mơ mới có sau khi tái sinh, dường như cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Mẹ cứ đứng ở đây chờ con một chút." Tạ Uyển Doanh để mẹ đứng ở một hàng thưa người hơn một chút, một mình len lên đầu hàng ngũ.

Tôn Dung Phương mua một tờ báo ở ven đường, đưa lên quạt vào cổ mình.

Cuối cùng cũng đi qua cửa soát vé, một đoàn người chạy tới sân ga, cầm hành lý đẩy nhau, chen lấn đi lên. Nhân viên bên trong đi tới đi lui, người chật như nêm. Không khí vẫn khó chịu như vậy.

Tạ Uyển Doanh để mẹ mình ngồi ở gần cửa sổ, bản thân đặt vali lên chỗ giá để trên đầu.

Vali đương nhiên là sẽ nặng hơn. Nói chung thì phụ nữ bình thường đều không có sức để nâng vali lên tàu, cho nên ở trong này có thể nhìn thấy phần lớn hành lý đều là đàn ông cầm.

Tôn Dung Phương thấy vậy, vừa định đứng lên đỡ giúp con gái, nào ngờ, con bé mới dùng một động tác mà đã vững vàng đỡ được rương hành lí nặng trĩu lên trên rồi.

Đúng lúc người đứng bên cạnh là con trai, hiển nhiên đang tính toán đến việc nếu Tạ Uyển Doanh không để lên được thì mình có thể chiếm trước vị trí, trong giây lát đã trợn tròn mắt.

Lúc này, người đàn ông cầm bình giữ nhiệt vừa đi lấy nước nóng ở toa ăn uống đi qua đây trở về, vừa hay nhìn thấy một màn này, không khỏi liếc nhìn Tạ Uyển Doanh: "Cô gái nhỏ đây rõ rằng khác biệt hẳn."