Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 30: Gặp lại ân sư (3)

Đây chính là thái độ của một giáo viên tốt, nếu là Lưu Tuệ hoặc thầy Vương, chắc chắn chỉ yêu cầu học sinh cảm ơn, sao có thể tự nhận mình đã sai, cảm thấy rằng mình là giáo viên không thể bỏ xuống thể diện được khi đứng trước mặt học sinh của mình.

Triệu Văn Tông cũng đi tới nói: “Cô Trang, em cũng muốn tới thăm cô.”

Từ lời của đồng nghiệp, cô đã sớm biết đứng trước mặt mình là hai học sinh ưu tú, cô giáo Trang vỗ vai Triệu Văn Tông nói: “Bố mẹ em hẳn là yên tâm lắm, con trai đến Đại học Công nghệ Tây Trung Quốc, tương lai chắc chắn sẽ xán lạn.”

Hốc mắt Triệu Văn Tông đỏ hoe. Sau khi kết quả thi đại học được công bố, Lưu Tuệ chưa từng chân thành chúc mừng cậu, ngược lại còn phàn nàn với cậu rất nhiều, bởi vì sau khi cậu nghe Tạ Uyển Doanh nói đã tự mình sửa lại nguyện vọng thi đại học.

“Lên đó em nhớ chăm chỉ học, đó là một thành phố lớn, so với Tùng Viên lớn hơn nhiều lắm.” Cô giáo Trang đã đi qua rất nhiều nơi để dạy học: “Con trai cô học ở Đại học công nghệ Tây Trung Quốc đã dẫn cô đi tham quan qua, rất đẹp. Nhưng mà, thành phố lớn có rất nhiều điều thú vị, cô càng hi vọng các em tiếp tục chuyên tâm học tập, đừng cho rằng thi lên đại học là từ nay về sau không cần học nữa.”

Giáo viên dặn dò tận tâm, Triệu Văn Tông cùng Tạ Uyển Doanh trực tiếp gật đầu.

Cô giáo Trang quay đầu lại, chỉ ngón tay lên chóp mũi Tạ Uyển Doanh: “Em, thật sự là cùng cô Lưu cãi nhau?”

Đối với vấn đề này, Tạ Uyển Doanh sẽ không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận mình cùng Lưu Tuệ cãi nhau còn suýt đánh nhau luôn.

“Cô ấy nói em không biết lượng sức, chỉ kém nói em một câu cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Đến đây, để cô giúp em nhìn xem giấy báo trúng tuyển, có phải hay không con cóc đòi ăn thịt thiên nga.” Cô Trang cười cười, đỡ mắt kính trên sống mũi.

Tạ Uyển Doanh đưa giấy báo trúng tuyển của mình cho cô Trang để chia sẻ niềm vui.

Nhìn qua kính lão, cô Trang cẩn thận đọc thư thông báo trúng tuyến của học sinh, vui mừng nhướng mày, nói: “A, trường y đứng đầu cả nước, mà còn học ngoại khoa tốt nhất. Trước khi đến cô đã nói với con trai cô về chuyện này, con cô đã nói đây là một nữ sinh rất trâu bò, đúng là giỏi thật. Nó ở thủ đô nhiều năm và biết rất rõ tình hình, ban này thi được vào khó như thế nào, nữ sinh sao có thể thi vào ban này được, em là người đầu tiên trong lịch sử.”

Nói xong lời này, cô giáo Trang bật cười, ha ha cười to, bởi vì thật sự rất vui mừng, học sinh mà bà bồi dưỡng lại có thể đạt thành tích thủ khoa Khoa học tự nhiên để đi học ngoại khoa. Điều này có nghĩa là, nữ giới cũng có thể tự mình xây dựng mảnh trời riêng, bình đẳng với nam giới.

Là một người phụ nữ, cô giáo Trang làm sao có thể không vui và tự hào về nữ sinh này đây, cho nên mới vội vã từ thủ đô trở về để chúc mừng học sinh.

Tạ Uyển Doanh trong lòng rất là vui mừng, nhưng vẫn giữ cảm xúc bình tĩnh, bởi vì cô biết rằng học phẫu thuật không hề dễ dàng, cô mới chỉ thực hiện được bước đầu tiên mà thôi, nói: “Cảm ơn cô Trang.”

“Không cần cảm ơn. Về sau em tới thủ đô học, có thể đến trong nhà cô. Hiện tại cô đang ở nhà con trai, đợi cô viết cho em địa chỉ và số điện thoại của con trai cô ở thủ đô.” Cô Trang vừa nói vừa lấy giấy bút ra viết thông tin cho học sinh.

Những học sinh khác xung quanh nhìn Tạ Uyển Doanh chỉ biết ghen tị. Bọn họ muốn đến nhà cô giáo Trang làm khách cũng được, vấn đề là, họ không học đại học ở thủ đô nên cũng không có cơ hội đến đó. Đồng dạng, Triệu Văn Tông cũng nhìn qua Tạ Uyển Doanh.

Lần tuyển sinh đại học này, Tạ Uyển Doanh là học sinh duy nhất của trường trung học Kim Kiều được nhận vào một trường đại học ở thủ đô.

“Lúc đến thủ đô, em định đi máy bay hay là ngồi tàu hỏa?” Cô giáo Trang đưa địa chỉ cho học trò cưng rồi hỏi.