“Ngươi cũng đang sợ ta.”
Giọng nói lạnh như băng, thần sắc bình tĩnh.
Lộ Chi Dao quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt dịu dàng từ trước đến nay không hề lộ ra nụ cười nữa, thậm chí phá lệ xuất hiện một tia ý tứ có thể nói là phiền não.
Nhưng Lý Nhược Thủy rất lâu cũng không đáp lại, không biết đang làm cái gì, hắn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Lộ Chi Dao thở dài một tiếng, cởϊ áσ bào ướt đẫm ném qua một bên.
Dưới áo bào mềm mại rủ xuống, là trang phục có hoa văn đỏ nền trắng, thắt lưng màu đen phác họa ra đường eo, ống tay áo sắc bén, giống như con người hắn.
“Ngươi luôn như vậy.”
Luôn bất ngờ như vậy, khiến cho hắn khó có thể tự khống chế, mặc dù vừa rồi gϊếŧ không ít người nhưng giờ phút này cũng không hề vui vẻ gì.
Lộ Chi Dao nói chuyện, cúi đầu lau vết máu trên tay, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, ý cười hoàn toàn biến mất.
Phiền quá, gϊếŧ đi.
Gϊếŧ nàng rồi sẽ không có những cảm xúc kỳ lạ này.
Gϊếŧ nàng là có thể giải thoát.
Nhất định sẽ gϊếŧ chết nàng trước khi nàng chán nản với nỗi sợ hãi.
Lộ Chi Dao lau sạch tay phải, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào cổ nàng, vuốt ve mạch cổ nàng còn mang theo vài phần ý tứ lưu luyến, sau đó chậm rãi siết chặt, không cho nàng một chút cơ hội ngụy biện nào.
“Ta không muốn nghe ngươi nói, ngươi chỉ biết gạt ta.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo, giống như trước kia, cho dù dính nhiều máu ấm như vậy cũng không thể làm cho hắn ấm lên.
[Kiểm tra đo lường được nguy hiểm thật sự, xin ký chủ ứng phó kịp thời!]
[Một khi tử vong, không thể mở ra được công lược, ký chủ sẽ phải ở lại Thế giới trong sách!]
Hệ thống này bình thường không vang, lúc này lại vang lên liên tục khiến nàng đau cả đầu, đại khái là tên điên này là thật sự muốn gϊếŧ nàng.
Cảm xúc của Lộ Chi Dao biến hóa kỳ quái, từ cục diện hai người hợp tác bắt quỷ cho tới bây giờ, có chút bất ngờ, nhưng dường như lại nằm trong dự liệu của nàng.
Nếu là Lộ Chi Dao, hắn làm chuyện gì cũng sẽ không kỳ lạ, bao gồm cả gϊếŧ nàng.
Tay trên cổ chậm rãi siết chặt, Lý Nhược Thủy ngửa đầu, cảm nhận được cảm giác áp bách chưa bao giờ có, cổ họng đau đớn khó nhịn, mạch cổ dần dần đè ép, giống như ngay cả máu cũng chảy chậm một chút.
Nàng nghẹn ngào nắm lấy cổ tay hắn, cố gắng nặn ra một câu hỏi.
“Ngươi, tại sao, thích… gϊếŧ người…”
Phần lớn là khí âm, rất khó phân biệt ý tứ hàm xúc trong đó, nhưng Lộ Chi Dao nghe hiểu.
Vốn đã hạ quyết tâm không nghe nàng nói thêm một câu nào nữa, nhưng đúng lúc này lại theo bản năng buông lỏng lực tay, cho nàng một cơ hội thở dốc.
Đầu ngón tay Lộ Chi Dao vuốt ve sườn cổ mềm mại của nàng, mạnh mẽ đè phiền não xuống, gợi lên một nụ cười.
“Ngươi lại muốn nói cái gì, còn muốn đánh cuộc sao? Hiện tại hình như ta có hơi phiền não vì chuyện này rồi.”
Có được cơ hội thở dốc, Lý Nhược Thủy thở hổn hển, không để ý cổ ẩn ẩn đau, giọng nói khàn khàn lặp lại một lần.
“Không muốn đánh cuộc, ta chỉ muốn biết tại sao ngươi thích gϊếŧ người.”
Lộ Chi Dao nở nụ cười, ngón cái đặt lên cằm nàng, khiến nàng không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Đương nhiên là bởi vì vui vẻ. Tại sao ngươi trêu mèo lại vui vẻ thì ta sẽ vì gϊếŧ người mà vui vẻ.”
Giống như nghĩ đến chuyện gì đó, Lộ Chi Dao nghiêng đầu, bên môi nhếch lên một nụ cười trong trẻo, trông sạch sẽ lại an tĩnh, giống như ánh trăng phía sau hắn.
“Ngươi cũng muốn nói, buông đồ đao lập địa thành Phật sao?”
Nụ cười trong trẻo đột nhiên kéo lớn, trở nên có chút vặn vẹo, giống như ánh mặt trời bị bóng đen cắt đứt.
Giống như suy nghĩ của mình quá mức hoang đường thú vị, Lộ Chi Dao không kiềm chế được mà lộ ra tiếng cười, cười đến sợi tóc trước ngực cũng hơi rung động.
“Không phải.”
Giọng Lý Nhược Thủy khàn khàn, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, nhìn dáng vẻ hắn cười, trong lòng không sợ hãi, con ngươi trơn bóng lẳng lặng nhìn hắn.
"Trả giá càng nhiều, đồ vật thu hoạch được cũng sẽ càng nhiều, mà gϊếŧ người chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt ngươi xuất kiếm, kɧoáı ©ảʍ đạt được cũng chỉ có như thế mà thôi."
“Chuyện vui vẻ trên đời không chỉ có gϊếŧ người đơn giản như vậy, ngươi không muốn biết những người khác vì chuyện gì mà vui vẻ sao.”
Lộ Chi Dao thu nụ cười, thu tay lại, không nói gì nữa.
Những lời này hắn thật sự quá quen thuộc rồi.
Từ tiểu tiện bị nhốt ở trong viện, hắn muốn đi ra ngoài, đợi đến sau khi đi ra ngoài mới phát hiện, thế gian này và trong viện kia vẩn đυ.c giống nhau, không có ý nghĩa giống nhau.
Hắn đã từng nghe thấy rất nhiều tiếng cười vui vẻ, nhưng không thể cảm động lây.
Cho đến hắn lần đầu tiên hắn cắm kiếm vào thân thể của người khác, phần ấm áp kia, phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia, phần an tâm kia, đều khiến hắn rung động.
Nhưng bây giờ, dường như niềm vui không đủ để lấp đầy khoảng trống trong trái tim hắn nữa.
“... Ta muốn biết ngươi vì chuyện gì mà vui vẻ.”
Những người khác không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không thèm để ý, thế nhưng, hắn muốn biết suy nghĩ của Lý Nhược Thủy.
Đúng là buồn cười, rõ ràng khoảnh khắc trước hắn còn muốn gϊếŧ nàng, lúc này vẫn bị lời nói của nàng kéo cảm xúc đi.
Lý Nhược Thủy siết chặt góc áo, nuốt nước miếng, giọng nói có chút mơ hồ.
“Ngươi thật sự muốn biết sao?”
Lộ Chi Dao còn chưa gật đầu, đã cảm nhận được Lý Nhược Thủy kề sát đến, vốn tưởng rằng nàng muốn phản kháng, lại không nghĩ tới nàng lại ôm vai hắn, hô hấp dần dần tới gần.
Hôm nay nàng ăn khá nhiều bánh hạnh nhân, trong hít thở mang theo hương sữa nhàn nhạt, chỉ là có chút căng thẳng, ngay cả lúc kề sát hắn cũng đang run rẩy.
Thân thể của Lộ Chi Dao cứng ngắc không nhúc nhích, trái tim đập điên cuồng, giống như biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng hắn lại không nói lên lời.
Cho đến khi gió nhẹ thổi qua lòng bàn tay cảm thấy một trận mát mẻ, hắn mới biết mình đã đổ mồ hôi mỏng từ lâu.
Căng thẳng, tò mò, tim đập nhanh, sung sướиɠ, còn có quá nhiều cảm xúc khó nói rõ xuất hiện, ngay cả hô hấp cũng vô thức dừng lại.