Động tác của hắn gọn gàng lưu loát, giống như chuyện gϊếŧ người vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Ai nói bội kiếm rất quan trọng, không có gì là không thể từ bỏ cả.” Ngữ điệu hắn mềm mại, như là gió nhẹ nhu hòa mùa hè, không thấy một chút mất mát nào.
“Kiếm, không phải ở đây cũng có một thanh sao.”
Lý Nhược Thủy nhìn thi thể đang trừng mắt một bên, trái tim đập thật nhanh, lòng bàn tay nắm chuôi kiếm đều chảy mồ hôi.
Lộ Chi Dao có ý gì, sẽ không muốn nàng đi gϊếŧ người chứ?
"Ta chỉ là người mới bắt đầu học..."
“Vận khí của ngươi thật tốt, vừa mới học kiếm chiêu...”
Lộ Chi Dao đứng ở phía sau nàng, tay trượt đến cổ tay nàng, giơ kiếm lên với mọi người: “Đã có thể học được cách mang theo kiếm chiêu vận kiếm rồi.”
“Ta không cần phúc khí này.”
Hiện tại Lý Nhược Thủy đã hối hận rồi, biết rõ bản tính của hắn, lại còn tưởng rằng hắn có một chút lương thiện như thế.
“Cùng tiến lên.”
Hắc y nhân đối diện vốn bị kinh sợ, nhưng vách xe truyền đến vài tiếng vang nhỏ, bọn họ không thể không kiên trì.
Khi bọn họ cầm kiếm xông về phía trước, màn xe bị vén lên một chút, lộ ra một mảnh góc váy màu trắng, cùng với ánh mắt tò mò của thiếu nữ.
Lý Nhược Thủy ngây ngẩn cả người, trong đầu trăm chuyển ngàn hồi, lại bị người áo đen xông lên cắt đứt, dời đi sự chú ý.
"Dao tới rồi."
Ngữ điệu của Lộ Chi Dao dâng lên, nắm cổ tay Lý Nhược Thủy bắt đầu dạy cái mà hắn gọi là vận kiếm, trông bừng bừng hưng phấn.
Trong lúc tiếng kiếm vang lên, Lộ Chi Dao mang theo Lý Nhược Thủy chủ động bước vào vòng vây, phát ra tiếng cười nhẹ chỉ có nhân vật phản diện mới có.
Tay trái hắn ấn lên cổ mạch của Lý Nhược Thủy, tay phải cầm cổ tay của nàng, vừa tiếp nhận đao phong chém tới, vừa mang theo Lý Nhược Thủy chủ động công kích.
Bước chân của hắn nhẹ nhàng, tiếng cười du dương, lúc này hắn giống như là người vui vẻ nhất trên thế giới.
“Gϊếŧ người vui vẻ như vậy, chắc chắn là ngươi sẽ thích.”
Vớ vẩn!
Trán Lý Nhược Thủy nổi gân xanh, cũng không phải bị tức giận, mà là đang dùng sức nắm chắc quyền khống chế kiếm, cố gắng đối kháng với lực tay của Lộ Chi Dao.
Lòng nàng mệt mỏi, Lộ Chi Dao lại cảm thấy càng thú vị hơn.
Mỗi một lần kiếm phong muốn chạm vào trái tim người khác, có thể nghe được âm thanh Lý Nhược Thủy hít vào, nàng sẽ tăng thêm sức lực để kéo lệch kiếm, sau đó, hắn có thể nghe thấy nàng thả lỏng, không tự giác được mà suy nghĩ chuyện gì đó.
Đại khái là đang mắng hắn, hoặc là cầu thần phật vô dụng kia.
Thật kỳ lạ, tại sao lại không cầu hắn, ngược lại đi cầu những thứ hư vô mờ mịt kia.
“Ta chỉ là người mới, còn nhiều thời gian mà đại ca, vừa lên đã gϊếŧ người thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!”
Bước chân Lý Nhược Thủy hỗn loạn, vừa muốn chắn đao, vừa muốn đè ép sự điên cuồng của người phía sau, ở đây không có ai mệt mỏi hơn nàng.
Có lẽ ánh trăng đêm nay rất tốt, có lẽ là hắn thật sự quá vui vẻ, vậy mà lại thu tay về, đẩy Lý Nhược Thủy ra khỏi vòng vây.
“Cố gắng học cho tốt.”
Lý Nhược Thủy lảo đảo ra khỏi vòng, giương mắt nhìn hắn, trong lòng không ổn.
Lúc này Lộ Chi Dao giống như là bị giải phong ấn, nụ cười bên môi rõ ràng giống như ánh trăng đêm nay, trong suốt mềm mại, xuống tay lại chiêu chiêu trí mạng, tàn nhẫn đến cực điểm.
Người trong xe ngựa buông rèm xe xuống, gõ gõ vách xe, tiểu quỷ kia lập tức nhảy lên xe ngựa, vung roi đẩy nhanh tốc độ rời khỏi nơi thị phi này.
Lý Nhược Thủy nhìn vẻ mặt như si như say của Lộ Chi Dao, không khỏi nhíu mày.
Nụ cười của Lộ Chi Dao trông hiền lành dịu dàng, nhưng trên thực tế cũng chỉ xem người như súc sinh để xâu xé.
Gϊếŧ người đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một trò chơi có thể mang đến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hắn, nhưng vì không muốn trêu chọc phiền toái dư thừa, hắn lựa chọn làm chuyện khiến hắn sung sướиɠ ở trong phạm vi hợp lý, cho nên trước đó hắn sẽ lựa chọn đi nhận treo giải thưởng để sống qua ngày.
Nhưng xét đến cùng, con người đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là đạo cụ trò chơi, cừu non đang đợi làm thịt.
Cho dù là đối với Lục Phi Nguyệt và Giang Niên, hắn cũng chỉ có thái độ khá hơn một chút, nếu gϊếŧ hai người kia có thể xảy ra một chuyện lý thú, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự mà rút kiếm, nói vài câu đường hoàng sau đó lưu loát động thủ.
Vậy thì trong mắt của hắn, nàng cũng chỉ là một trong những con cừu non chờ mổ thịt sao?
Lúc trước nàng đạt được hệ thống chấm điểm là trung bình, nói rõ cách thức công lược trước đó là không thể thực hiện, hoặc là nói còn chưa đủ.
Nhưng...
Đúng như lời hắn nói lúc trước, một người vốn không có tình yêu, làm sao có thể đi yêu người khác.
Liệu nàng có luôn bị chấm điểm trung bình hay không, tất cả những gì nàng làm có thể đều là vô dụng hay không? Có phải nàng không thể về nhà hay không?
Hắc y nhân đến tặng đầu từng người ngã xuống, yểm hộ chiếc xe ngựa kia rời đi.
Trên y phục Lộ Chi Dao nhuộm màu máu, trong bóng đêm này trung chuyển thành màu đen đậm, giống như là trên y bào vẩy mực tranh sơn thủy.
Hắn thở dài một tiếng, ném kiếm trong tay xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.
Buồn bực và phiền não nói không rõ từ trước tới nay đã tan thành mây khói vào lúc này, hắn mỉm cười, kiềm chế lông mi và ngón tay bởi vì hưng phấn mà run rẩy, xoay người đi về phía Lý Nhược Thủy.
“Thế nào, chiêu thức vừa rồi có chỗ nào không hiểu không?”
Hắn nửa ngồi xổm hỏi nàng, y bào hỗn độn, lông mi hơi cong, máu ấm áp từ trên mặt hắn trượt xuống, hiện ra một loại vẻ đẹp điêu bại lại nhu hòa.
Nhưng hỏi được một nửa, thân thể của hắn cũng tự mình tĩnh lại.
Sự buồn bực và phiền não đã phát tiết ra lại lần nữa vọt tới, còn sâu hơn với trước đó, long trời lở đất giống như muốn bao phủ lấy hắn.
“Ngươi cũng đang sợ ta.”