Hương thơm ngọt ngào càng ngày càng gần, đã sắp giao hòa cùng với hô hấp của hắn. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với ai ở khoảng cách như vậy, dường như cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ trên người nàng.
Lộ Chi Dao theo bản năng ngửa ra một chút, đôi môi hơi đỏ lộ ra dưới ánh trăng, hiện ra ánh sáng rất nhỏ, lông mi như quạt cũng đang khẽ run, như là đang chờ đợi trừng phạt, hoặc như là đang chờ đợi chỉ dẫn.
Xúc cảm dịu dàng lành lạnh dừng ở khóe môi, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, như là chuồn chuồn lướt nước, lại nhanh chóng rút về.
Vừa rồi Lý Nhược Thủy luôn rối rắm, nàng chưa từng hôn ai, rối rắm một hồi mới lựa chọn hôn khóe miệng, giống như ăn kem mà nhấp một ngụm, nhưng lại khó hiểu nếm ra một chút vị ngọt.
Nàng nắm góc áo, tay có chút run rẩy, ngoại trừ căng thẳng ra còn có một chút hưng phấn không nói rõ.
Nàng làm như vậy với một mục đích đơn giản nhất, để cho hắn đưa nàng ra khỏi chuyện con cừu sắp bị gϊếŧ, ý thức được sự khác biệt của nàng.
Vốn là ơhải tuần tự tiến hành, nhưng tình hình vừa rồi căng thẳng, chỉ có thể dùng đại chiêu này.
Lúc này Lộ Chi Dao hơi ngửa đầu, hai tay chống ở phía sau, dáng vẻ tùy ý hái lượm sững sờ ở chỗ này.
“Ngươi có vui không?”
Lý Nhược Thủy tiến đến bên tai hắn hỏi ra những lời này, thanh tuyến khàn khàn, âm cuối run rẩy.
Gió đêm lưu luyến, cuối những lời này vào trong tay hắn, chỉ cảm thấy ngứa ngáy.
Khóe môi Lộ Chi Dao khẽ nhúc nhích, làm như muốn nói cái gì đó, nhưng ngay sau đó Lý Nhược Thủy đã đập đầu vào trong lòng hắn.
Hắn sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bắt mạch tượng của nàng, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là chóng mặt thôi.
Lộ Chi Dao không nói rõ cảm thụ trong lòng lúc này, chỉ cảm thấy giống như mưa rơi xuống lá cây, tí tách tí tách, mỗi một phiến lá cây đều run rẩy vì giọt nước.
Hắn ngồi dưới đất, trong lòng ôm Lý Nhược Thủy té xỉu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mà Lý Nhược Thủy có thể hôn mê kỳ diệu như vậy, đương nhiên không phải hôn mê thật sự, tố chất tâm lý của nàng không yếu như vậy.
Nhưng nàng biết cách tốt nhất lúc này là rơi vào giấc ngủ, cho nên nàng mở hệ thống khen thưởng hồi ức ra, lập tức rơi vào mộng cảnh.
Không đúng, chắc là quá khứ của Lộ Chi Dao, quá khứ chân thật.
Lúc này nàng nhẹ nhàng rơi xuống đường, nhìn về phía góc đường kia.
“Mẫu thân, xin cho con dẫn người đi tìm Lý cô nương.”
Trịnh Ngôn Thanh thở dài rũ mắt, không tiếp xúc tầm mắt với Trịnh phu nhân.
Tiếng vang do hai người Lý Nhược Thủy tạo ra đủ để kinh động thủ vệ của Trịnh phủ, bọn họ nhìn thấy Trịnh Ngôn Thanh nằm ở trên giường thì chấn động, vội vàng đưa hắn đến trước mặt Trịnh phu nhân.
Hắn không có tâm tình nghe Trịnh phu nhân lo lắng, chỉ muốn dẫn người đi giúp đỡ Lý Nhược Thủy.
Trịnh phu nhân thắp sáng ngọn nến, chiếu sáng trong phòng, sợ ánh sáng tối như vậy sẽ làm tổn thương đến ánh mắt của con trai mình, đợi đến khi thắp nến xong, bà ta mới bảo nha hoàn hầu hạ đi ra ngoài, xoay người lại nhìn hắn.
Trịnh phu nhân mỉm cười khéo léo, như là dỗ trẻ con mà dẫn hắn đến phòng phụ, làm như không nghe thấy lời hắn vừa nói.
“Bây giờ đã là giờ Sửu rồi, đêm nay ngủ ở phòng này đi, sáng sớm mai còn phải ôn thư, kỳ thi không còn xa nữa.”
Trịnh Ngôn Thanh rũ mắt không nhìn bà ta, tay nắm thành quyền, trong lời nói mang theo sự bất đắc dĩ sâu sắc.
“Mẹ, người có nghe thấy lời con vừa nói không?”
“Nghe thấy rồi.” Trịnh phu nhân từ ái vỗ vỗ cổ áo hắn: “Nhưng cô ấy chẳng qua đến để xung hỉ, chúng ta còn có thể tiếp chiêu, con không sao là tốt rồi, chuyện này không cần con nhọc lòng.”
Lại là như thế.
Cho dù vừa rồi suýt chút nữa hắn đã mất mạng, mẹ hắn cũng không có chút đau lòng nào, trong lời nói tất cả đều là mấy tháng sau thi Tỉnh, sự tồn tại của hắn không phải vì mình, mà là vì vẻ vang gia tộc.
"Lúc trước con hỏi tung tích của thảo dược mẹ cũng nói con không cần quan tâm, vậy con có thể quan tâm chuyện gì đây? Cả ngày nhốt con trong viện, trong nhà này có chuyện gì mà con biết không?”
Trịnh Ngôn Thanh tránh tay của Trịnh phu nhân, nhìn thẳng về phía bà ta.
Trịnh phu nhân thấy mặt hắn không sợ, thoáng cái luống cuống, bà ta đã từng nghe nói rất nhiều học tử vì tâm trạng không tốt nên cả ngày không đọc nổi sách vở.
Tuy nói con trai bà ta có thiên tư thông minh, nhưng cũng không chịu nổi cả ngày không đọc nổi sách.
“Con nhìn con xem, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ như thảo dược, chỉ vì chuyện này mà muốn chọc tức mẹ sao?” Trịnh phu nhân đi qua đóng cửa sổ lại, vừa đóng vừa nói.
“Con không dùng được thảo dược này, ta đã để nó ở trong ám phòng rồi. Con không cần gấp, đây cũng không phải giấu diếm con, muốn cái gì thì mẹ đi lất cho con, con chỉ đọc sách là được rồi, không cần phiền lòng vì chuyện này.”
“Trịnh gia là nhà giàu của một phương, lại chỉ có thể đời đời kinh doanh, không ai thi công danh, ngảy cả thi Hương cũng không qua được, đã có rất nhiều người dùng chuyện này để châm chọc chúng ta.”
“Bây giờ đã có con, nếu không phải mấy năm trước đột nhiên nhiễm bệnh, e rằng hiện tại đã đậu Trạng nguyên rồi.”
Trịnh phu nhân tràn đầy lòng mong mỏi mà nhìn hắn, tuy rằng ánh mắt kia dịu dàng, nhưng luôn thiếu đi vài phần sự từ ái của mẹ con, nhiều hơn là ý tứ cầu xin.
“Sản nghiệp trong nhà đã có ca ca và tỷ tỷ, con thi quan là được rồi, mẹ chỉ là muốn tốt cho con… Ngôn Thanh!”
Trịnh Ngôn Thanh đã nghe từ nhỏ đến lớn, đã mệt mỏi từ lâu, đã biết chỗ để dược thảo, hắn cũng không muốn lại ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.
Trong nhà không gọi người, hắn sẽ tự mình đi.
Lý Nhược Thủy cũng là bị hắn liên lụy, hắn không thể để cho nàng vì mình mà gặp chuyện không may gì.
“Con đi đâu.... Mau đi theo Nhị thiếu gia!”
Giọng nói vốn dịu dàng của Trịnh phu nhân đột nhiên sắc nhọn, hai tay vung lên để hộ vệ canh giữ ngoài viện đuổi theo hắn, sợ hắn xảy ra chuyện gì.
Sức khỏe của Trịnh Ngôn Thanh không tốt, quanh năm uống thuốc, rõ ràng không chạy lại những thị vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh kia, cũng không lâu sau đã bị ngăn lại.
Hắn cau mày, cố chấp đi về phía cửa lớn.
Một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới cửa lớn của Trịnh phủ, trong ánh của gia đinh hắn do dự mà mở cửa.
Cửa lớn sơn đỏ mở ra, lộ ra bóng dáng của Lộ Chi Dao, hắn cõng Lý Nhược Thủy đứng ở dưới ánh trăng như nước, bên môi mỉm cười.
"Trịnh phủ không an toàn, vốn định trực tiếp đưa cô ấy trở về khách điếm, nhưng kiếm của ta còn ở trong phòng ngươi, làm phiền rồi, có thể trả lại nó cho ta hay không?"