“Ta và Trịnh công tử, ai đẹp hơn?”
Những lời này không đầu không đuôi, Lý Nhược Thủy nghe thấy nhưng không biết nói gì.
Đầu của nàng dạo một vòng trong tay Lộ Chi Dao, cố gắng rút ra nhưng không thể thành công, cũng để tùy ý hắn.
“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Lý Nhược Thủy nhớ rõ lúc trước hắn đã từng nói, hắn cũng không đặc biệt để ý đến vẻ bên ngoài, vậy thì câu hỏi này của hắn là có ý gì?
“Chỉ là tò mò.”
Nếu nàng tin thì chính là kẻ ngốc, đây chắc chắn không phải tò mò.
Lý Nhược Thủy bị hắn ấn đầu, nhưng đầu óc chuyển rất nhanh, bắt đầu phân tích lợi hại trong đó.
Đầu tiên là hắn có ý kiến đối với việc chỉ nhìn bề ngoài, tiếp theo là không thèm để ý đối với vẻ ngoài, cuối cùng từ đáy lòng cảm thấy nàng là một người mê nhan sắc, cho nên –
“Ta cảm thấy hai người không kém nhau nhiều lắm.”
Sau khi phân tích một hồi, Lý Nhược Thủy lựa chọn không nghiêng về bên nào.
Bàn tay xoa đuôi tóc dừng lại, hắn lẩm bẩm một câu: “Là như vậy sao.”
Lý Nhược Thủy không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ngữ điệu của hắn cũng không có gì thay đổi, cân nhắc một chút, cảm thấy mình nói không sai, chiêu này không hề bị sét đánh.
"Ngươi cũng thường nhìn hắn sao?"
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm đến cổ, kích khởi một trận nổi da gà, Lý Nhược Thủy theo bản năng rụt cổ lại.
Phân tích của nàng nói cho nàng biết phải không nghiêng lệch, nhưng tiềm thức của nàng nói cho nàng biết nên từ tâm.
“Đương nhiên là không.”
Nàng lựa chọn tin tưởng tiềm thức, lựa chọn từ tâm.
Mèo trong lòng nàng bị nàng ôm chặt, kêu meo meo một tiếng, giãy thoát chạy ra ngoài, không thấy bóng dáng.
"Con mèo của ngươi chạy mất rồi."
Lý Nhược Thủy gian nan quay đầu lại, đầu được hắn buông ra.
“Không chạy.”
Lộ Chi Dao từ mép cửa sổ đi xuống, tiện tay ném mấy sợi tóc đen ở trước người ra phía sau, cầm lấy gậy mù một bên, mặt mày nhu hòa.
“Đi thôi, đêm nay bắt quỷ với ngươi.”
Dáng vẻ này, thật giống những người lương thiện trách trời thương dân, rút đao tương trợ, ngay cả trong lòng Lý Nhược Thủy cũng không khỏi hiện lên một suy nghĩ hoang đường: "Hắn thật tốt".
Lý Nhược Thủy chải chải tóc, chạy theo: “Đi ăn điểm tâm trước.”
Sáng sớm Thương Châu rất náo nhiệt, đã có người buôn bán từ lâu, bên đường có rất nhiều đồ ăn sáng, hoành thánh, sủi cảo chiên, mì sợi, cái gì cần có đều có.
Sương mù bốc lên khi mở nắp l*иg bay tứ tán trong ngày tháng tư.
Lý Nhược Thủy dẫn theo Lộ Chi Dao ngồi ở bên đường, gọi hai chén hoành thánh canh nóng, hưng phấn đưa muỗng cho hắn.
“Ta vừa ngửi đã biết hoành thánh nhà hắn thơm, quả nhiên, bên trong còn trộn tôm khô, ăn vào chắc chắn là rất tươi ngon.”
Lộ Chi Dao nghiêng đầu về phía nàng: “Tôm khô là gì?”
“Chính là tôm cực nhỏ.” Lý Nhược Thủy uống một ngụm canh, có một loại cảm giác linh hồn đã trở lại trong thân thể.
“Ngươi rất thích ăn sao?”
Sắc mặt Lộ Chi Dao vẫn như thường, cúi đầu ăn một viên hoành thánh cũng không có phản ứng gì nhiều.
Từ nhỏ mẹ hắn đã cho hắn ăn bánh bao, sau đó ở chung với sư phụ cũng không có ngày lành, theo lý mà nói, đứa trẻ lớn lên như vậy bình thường sẽ rất thích ăn.
Nhưng hắn không chỉ không thích, sự thèm ăn và khẩu vị đều rất ít, giống như ăn uống là một loại tra tấn.
Hoành thánh da mỏng nhân nhiều, nước canh đậm đà như vậy cũng không thể lọt vào trong mắt của hắn, ăn năm sáu miếng uống một ít canh xong liền thả chậm tốc độ, miếng được miếng không mà ăn canh.
Lý Nhược Thủy cố ý để cho hắn ăn nhiều một chút, liền kéo đề tài lên.
“Sao nghe ta nói bắt quỷ mà ngươi lại không tò mò chút nào thế?”
Nghe nói như thế, Lộ Chi Dao không kiềm chế được mà cong khóe môi lên, muỗng sứ đυ.ng vào cạnh bát, phát ra một tiếng giòn tan.
“Đương nhiên là bởi vì ta ở ngay hiện trường.”
Lần này đến lượt Lý Nhược Thủy ngây người.
“Có ý gì?”
“Lúc quỷ cố gắng vào cửa phòng, ta ngồi trên nóc nhà nghe, lần đầu tiên nghe thấy ngươi mắng chửi người, rất thú vị.”
Lý Nhược Thủy: “.....”
Nói như thế nào nhỉ, vừa nghĩ tới Lộ Chi Dao cười tủm tỉm ở sau lưng bọn họ, bầu không khí này giống như càng kinh khủng hơn, thế nhưng—
"Sao ngươi lại ở trên nóc nhà?"
“Đang đợi một số chuyện xảy ra.”
Hắn đang chờ cảnh tượng hai người thành thân vung tay đánh đập, đợi đến lúc đó, nói không chừng hắn không cẩn thận sẽ thất thủ, Trịnh Ngôn Thanh có thể quy thiên, tất cả đều trở lại quỹ đạo ban đầu.
Không biết hắn đang chờ cái gì, nhưng Lý Nhược Thủy không có ý định tiếp tục dây dưa vấn đề này, trực giác nói nếu hỏi tiếp nàng sẽ đau tim.
Lý Nhược Thủy ngồi trên ghế, gió sớm thổi qua, duỗi lưng một cái, mệt mỏi mấy ngày trước đều tiêu tan rất nhiều.
“Bát hoành thánh này không có bao nhiêu, ngươi ăn hết đi, ta chờ ngươi.”
Lộ Chi Dao nghe vậy thì dừng một chút, buông muỗng sứ xuống: “Ta đã no rồi, đi thôi.”
Lý Nhược Thủy nhìn hắn chằm chằm một hồi, trong mắt đen nhánh nhiễm một chút ý cười.
“Vậy đi thôi.”
Cũng không tranh chấp gì với hắn, Lý Nhược Thủy buông đồng xu xuống sau đó dẫn hắn rời đi.
Nàng không trực tiếp quay về Trịnh phủ, mà đi đường vòng, dẫn Lộ Chi Dao lắc lư trên đường.
“Mùi vị của bánh bao hấp này rất lạ, ngươi thử xem.”
Lý Nhược Thủy không chỉ ăn một mình, còn cực kỳ tự nhiên mà cầm lấy một cái đưa tới bên miệng hắn: “Xem thử có khác gì so với loại trước đây ngươi từng ăn không?”
Lộ Chi Dao mỉm cười, cảm nhận được ý nóng đưa tới bên môi, theo bản năng mở miệng ăn.
Chỉ là vị bánh bao hấp bình thường, làm gì có mùi vị kỳ lạ nào.
Lý Nhược Thủy không nhịn được mà cười ra tiếng, vỗ vỗ vai hắn, trong lời nói là ý cười không che giấu được.
“Cái này chắc là không đúng, ngươi nếm thử cái này xem.”
Hiểu được ý của nàng, tuy rằng Lộ Chi Dao vẫn cười nhu hòa, nhưng trong lòng lại có loại khác thường nói không nên lời.
Hắn vẫn duy trì nụ cười, nhưng không còn há miệng nữa.
Lý Nhược Thủy cũng không ép hắn, tự mình ăn bánh bao hấp.
Con phố này dài như vậy, mỗi quán ăn một chút, đợi đến Trịnh phủ hắn cũng đã no ngang rồi.