“Chào Thiếu phu nhân.”
Lý Nhược Thủy nghe được xưng hô này không khỏi có hơi xấu hổ, gật gật đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Muốn bắt quỷ nhất định phải tìm Lộ Chi Dao, nhưng mấy ngày nay ban ngày nàng đều ngủ bù, buổi tối bị "quỷ" quấy rầy, tính toán ngày tháng, đã bốn ngày không gặp hắn rồi.
Không phải là hắn đã rời khỏi Thương Châu rồi đó chứ?
Lúc trước đến Thương Châu còn là do Lý Nhược Thủy cứng rắn kéo hắn tới, nếu như mấy ngày nay để cho hắn đi mất, vậy chính là mất nhiều hơn được.
Đột nhiên nghĩ đến khả năng này, Lý Nhược Thủy vội vàng xách theo góc váy chạy, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Nàng lại để Lộ Chi Dao đợi mình bốn ngày!
“Đệ muội, chờ một chút!”
Trước cửa có một nữ tử mặc một bộ váy lụa lam đi tới, tư thái thướt tha, cử chỉ đoan trang, nhưng đuôi lông mày nhếch lên câu ra vài phần nhuệ khí, khóe môi nhếch lên mang theo vài phần cao ngạo, trông cũng không dễ tiếp cận.
Đây là tỷ tỷcủa Trịnh Ngôn Thanh, Trịnh Mi.
Lý Nhược Thủy có chút sốt ruột, nhưng vẫn ngừng lại: “Trịnh tỷ tỷ, ta có chút việc...”
Trịnh Mi ngăn nàng lại, nói chuyện cũng lời ít ý nhiều.
“Ta chỉ có một vấn đề, vị công tử đồ trắng lần trước cùng với muội ở khách điếm Phúc Lai khi tỷ võ, tại sao sáng nay ta lại không nhìn thấy nữa?”
“Không thấy nữa?” Lý Nhược Thủy có hơi sửng sốt, lập tức nhíu mày: “Để ta đi xem thử.”
Lý Nhược Thủy không để ý đến hành động của Trịnh Mi, một lòng nhào vào chuyện hắn không ở khách điếm, nhấc váy chạy đi như một cơn gió.
Mấy ngày hôm trước nàng cũng ngủ rất say, lại không đi tìm hắn lần nào, đây không phải là đáng mất hảo cảm sao!
Vào khách điếm Phúc Lai, Lý Nhược Thủy một hơi chạy lên lầu hai đẩy cửa phòng ra, khi nhìn thấy vệt trắng bên cửa sổ thì thở phào nhẹ nhõm, trái tim cũng thả lỏng.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đi rồi.”
Lý Nhược Thủy thở hổn hển đi đến bên bàn rót trà.
Đã mấy ngày nàng đều không nghỉ ngơi tốt, lần này đột nhiên chạy xa như vậy, nhất thời có chút choáng váng.
“Ngươi sợ quỷ không?”
Lộ Chi Dao đưa lưng về phía nàng, ngồi ở mép cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên người hắn.
“Sợ.” Lý Nhược Thủy uống ngụm trà, vô cùng dứt khoát mà thừa nhận.
“Như vậy sao.” Lộ Chi Dao không rõ ý tứ mà đáp một tiếng.
Sau đó, dường như trước người hắn có cái gì đang vặn vẹo, khiến cho hắn không thể không hơi nghiêng bả vai, cánh tay ép về phía trước, y bào kéo căng phác họa ra thắt lưng càng rõ ràng hơn.
Nhỏ ghê.
Lý Nhược Thủy yên lặng đặt chén trà xuống, đứng lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Trong lòng hắn lộ ra nửa khúc đuôi, sau đó thứ này nhảy lêи đỉиɦ đầu hắn.
Mèo lông ngắn cụp tai xuống, đôi mắt mèo đen đang nhìn thẳng vào nàng.
Lý Nhược Thủy: “......”
“Không phải là ngươi đã chơi với con mèo này bốn ngày đó chứ?”
Lộ Chi Dao xoay người lại đối mặt với nàng, con mèo kia cũng ở trên đỉnh đầu hắn, tiếp tục đối mặt với Lý Nhược Thủy.
Tuy nói đối diện với mèo quá lâu sẽ bị công kích, nhưng Lý Nhược Thủy không cảm thấy nó muốn công kích mình, ngược lại là muốn nàng đi đến ôm nó xuống.
Lộ Chi Dao vuốt đuôi mèo rủ xuống, thần sắc thích thú, đuôi mắt đuôi lông mày cũng lộ ra một loại thỏa mãn và dịu dàng, hắn trầm ngâm một hồi mới mở miệng.
“Ta đã chơi với một con mèo khác bốn ngày.”
???
Hắn có mèo ở ngoài rồi sao?
Lý Nhược Thủy trong lúc nhất thời đã quên mất chuyện bắt quỷ, sức chú ý đều bị con mèo này mang đi.
Hắn mèo chê chó bỏ như vậy, lại có mèo đồng ý chơi với hắn bốn ngày sao?
“Con mèo nào?”
“Lông dài, mắt to, nhát gan, còn sợ quỷ, nhưng rất biết làm người ta vui lòng.”
Ở đâu có một con mèo như vậy.
Lý Nhược Thủy nín cười, giữ thể diện cho hắn không bị vạch trần.
Nàng lau mồ hôi chảy ra từ thái dương, tiến lên ôm con mèo trên đầu hắn xuống.
“Cẩn thận khiến nó gấp gáp cào rách mặt của ngươi.”
Mèo lông ngắn căng thẳng cao độ nhất thời thả lỏng, ôm lòng bàn tay Lý Nhược Thủy meo meo kêu không ngừng.
“Cào rách mặt ta?" Lộ Chi Dao hơi nghiêng đầu, như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.
“Ta đã quên mất, ngươi là một nữ nhân nhìn mặt.”
Lộ Chi Dao dịu dàng nói ra những lời này, không hiểu sao mang theo chút ý tứ trào phúng, Lý Nhược Thủy nghe thấy có chút mới lạ.
“Ngươi lại biết nói lời châm chọc, còn tưởng rằng ngươi chỉ biết một giọng điệu thôi đó.”
Lộ Chi Dao nhắm hai mắt lại, tựa đầu vào mép cửa sổ, nhìn nàng, giọng nói mang ý cười: “Giọng điệu gì?”
“Chính là luôn cười, nói chuyện với ai cũng giống như tìm hắn vay tiền, vô cùng dịu dàng vô cùng khách sáo.”
“So sánh này thú vị.” Lộ Chi Dao mím môi cười khẽ, lại nhớ tới giọng điệu kia: “Cho nên ngươi tới tìm ta là để?”
Lý Nhược Thủy vuốt mèo, tựa vào bệ cửa sổ, cách hắn hai cm, ngửa đầu nhìn hắn.
“Tìm ngươi đi bắt quỷ, chuyện này thú vị lắm, có đi hay không?”
“Ta rất đắt đó.”
“Ta không có tiền.”
Lý Nhược Thủy rút ngắn hai cm, đυ.ng phải góc áo của hắn, không nói nhiều lời đã nhét đầu vào trong tay của hắn, nói chuyện cũng rất hậm hực.
“Chỉ cần ngươi đi bắt quỷ, cứ xoa thoải mái.”
Nàng nhớ rõ Lộ Chi Dao rất thích tóc của nàng, để hắn xoa, có thể ngủ ngon, như vậy sẽ không thiệt thòi.
Ngón tay Lộ Chi Dao khẽ nhúc nhích, chạm vào má nàng.
Ấm áp, mềm mại, không giống với bất cứ thứ gì trước kia, ngay cả sức hấp dẫn của sợi tóc trơn bóng cũng không lớn như vậy.
Lông mi khẽ run, hắn rút tay ra, theo thường lệ sờ lên đuôi tóc của Lý Nhược Thủy, yếu ớt hỏi một vấn đề.
“Ta và Trịnh công tử, ai đẹp hơn?”