“Khanh khách - - khanh khách - -“
Âm thanh xương cốt chuyển động quanh quẩn trong phòng, không biết gió từ nơi nào thổi tới khiến màn giường bay lên, đánh vào cổ, kích khởi một sự lạnh lẽo.
Cột giường giống như bị thứ gì đó gặm ăn, kêu vang ren rét.
Mà trên đỉnh trướng đã thay đổi mấy lần đột nhiên xuất hiện một con mắt màu đỏ như máu, ánh trăng lộ ra một cỗ quỷ dị.
Thân thể cứng ngắc khó có thể khống chế, như là quỷ đè giường, khiến cho người ta chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ kia.
Hình như dưới gường có người, hắn đang dùng móng tay sắc nhọn cạo ván giường, mỗi một cái giống như là gãi ở trên lưng.
Bên trong náo nhiệt như thế, ngoài cửa đương nhiên cũng không nghỉ ngơi, tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên trong đêm, cửa gỗ đóng chặt bị đẩy đến kêu xèo xèo, giống như là ngay sau đó sẽ bị phá vỡ.
Lý Nhược Thủy nằm ở trên giường, cơ thể không nhịn được mà run rẩy, nhưng không có cách nào nhúc nhích, trên lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ lâu.
“Ca ca tỷ tỷ, mở cửa cho ta vào đi.”
Ngoài cửa vang lên giọng trẻ con của đứa nhỏ, nghe trông ngây thơ trong sáng, cửa càng bị sức đẩy ra hơn.
Lý Nhược Thủy đảo mắt nhìn lại chỗ đó, then cửa bị ép ra một độ cong, giữa khe cửa mở ra thình lình xuất hiện một đôi mắt, đang dán sát khe cửa nhìn chằm chằm nàng.
“Phắc!”
Bị dọa đến nhịp tim đập lung tung, Lý Nhược Thủy lông trên cơ thể dựng đứng mắng ra, lại dùng sức muốn động thủ, nhưng vẫn không khống chế được thân thể của mình.
“Ta đi vào đây!”
Khe cửa giống như gia tăng xu thế, hắn cười hì hì tiếp tục đẩy, đẩy đến cửa kẹt kêu lên.
Tiếng sột soạt, cửa sổ giấy bị khóa chặt cũng bị đâm thủng, lộ ra một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn chằm chằm vào nàng.
Tiếng cọ xát dưới giường càng mãnh liệt hơn, âm thanh cũng dần dần từ chính giữa dời đến bên giường, cho đến khi một bàn tay máu từ dưới giường xông lên mép giường.
“Cam Lâm Nương! Không chịu nổi!”
Lúc bị tấn công từ trong ra ngoài, trên vai đau nhức, đột nhiên nàng có lại sức lực.
Trói buộc trên người cũng không còn nữa, Lý Nhược Thủy mạnh mẽ đứng dậy, cầm lấy gậy gỗ bên cạnh quét xuống dưới giường, lại khiêng gậy mở cửa, giống như một cái gai mà hô to về phía hàng lang trống trải.
“Ta biết có người giở trò, có bản lĩnh thì ra đấu tay đôi nào!”
“Còn thuê lao động trẻ em, ngươi đã đưa tiền cho người ta chưa!”
Cuối cùng đã phát tiết xong, sự sợ hãi và phẫn nộ ở trong lòng cùng được giải tỏa, Lý Nhược Thủy thở hổn hển dựa vào cửa, gắt gao nhìn chằm chằm xung quanh.
Nàng biết sẽ có người đến giả thần giả quỷ, cũng đã đặt trước trong lòng mình, nhưng không nghĩ tới khi thật sự gặp vẫn sẽ sợ hãi.
Chiếc váy ngắn mà nàng mặc cũng đã hơi ướt, hiện tại đang mang theo xúc cảm khô cứng ma sát phần lưng, nhắc nhở nàng trước đó đã sợ hãi như thế nào.
Lý Nhược Thủy hít sâu một hơi, xoay người đóng cửa lại, lại đẩy bàn để cửa lại, lúc này mới đi tới bên giường.
Trịnh Ngôn Thanh nằm thẳng trên giường, không nhúc nhích, chỉ có con ngươi có thể quay lại nhìn nàng.
“Ngươi không sao chứ… ngươi đừng nhìn ta.”
Lý Nhược Thủy lui về phía sau một bước, nhìn thấy hắn như vậy không khỏi nhớ tới đôi mắt kia.
Trịnh Ngôn Thanh quay ánh mắt đi, lời nói mang theo sự áy náy.
“Thật xin lỗi, rõ ràng là nhằm về phía ta, lại quấy rầy cô lâu như vậy.”
Lý Nhược Thủy khoát tay, ném gậy gộc qua một bên, đốt ba bốn ngọn đèn dầu, trong phòng chậm rãi sáng lên.
"Đợi đến ngày mai ta sẽ bắt được bọn họ."
Tuy rằng quả thật dọa người, nhưng khó chịu nhất chính là liên tục quấy rầy mấy ngày, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của Lý Nhược Thủy.
Nàng vốn là người ngủ đúng giờ, nhưng vì vậy mà ban ngày không thể không ngủ bù, buổi tối tỉnh táo, làm việc và nghỉ ngơi điên đảo như vậy nàng đã chịu đủ rồi.
"Tại sao cha mẹ ngươi không trực tiếp phái người đến canh chừng, ngược lại là muốn tìm người đoán mệnh xung hỉ?"
Nghe nàng nói đến người nhà, vẻ áy náy trên mặt Trịnh Ngôn Thanh lập tức nhạt đi vài phần.
"Trước kia đã từng nói, canh gác một tháng cũng không xuất hiện thứ gì, nhưng thủ vệ vừa đi lại có, bọn họ cho rằng ta đã đυ.ng phải tà, ta giải thích như thế nào cũng không nghe."
Lý Nhược Thủy nhìn hắn, thăm dò hỏi: “Vậy ngươi thấy bệnh của mình thế nào?”
“Mệnh không tốt, bệnh tật quấn thân, cũng là chuyện không có cách nào.”
Trịnh Ngôn Thanh biết chuyện giả thần giả quỷ này là có người cố ý, nhưng không hề hoài nghi bệnh của mình cũng có liên quan đến chuyện này.
Lý Nhược Thủy gật đầu, làm bộ không thèm để ý mà nói một câu: “Có lẽ bệnh của ngươi cũng không phải ngoài ý muốn.”
[Xin ký chủ không giương cánh tiết lộ tình tiết.]
Lý Nhược Thủy:...
Hệ thống này bình thường vô dụng, lúc không nên xuất hiện ngược lại nói rất nhiều.
Trịnh Ngôn Thanh nghe vậy sửng sốt trong chớp mắt, nhưng lập tức nở nụ cười: “Có lẽ vậy.”
Cho dù biết là ai làm thì như thế nào, hắn vốn đang ở trong l*иg giam, cần gì phải tốn sức lực ưu sầu vì chút bệnh nhẹ này.
“Lý cô nương, cô mệt thì đi ngủ đi, ta đã quen không cử động được, không có gì đáng ngại.”
Lý Nhược Thủy ngáp một cái, ghé vào trên bàn: "Ta vẫn nên tiếp tục ngủ nơi này, chờ bắt được người rồi thì ta sẽ lên giường ngủ.”
Hai người Lục Phi Nguyệt lật tung Trịnh phủ cũng không tìm được thư, hai ngày nay đến phân bộ Tuần Án Ty báo cáo, e rằng nàng còn phải ở lại đây thêm mấy ngày nữa.
“Hỏa diệc thảo mà không lâu trước đó ta hỏi ngươi, ngươi đã tìm được nó nằm ở đâu chưa?”
“Mẹ ta nói ta không cần, nên cũng không đưa cho ta.” Trịnh Ngôn Thanh càng thấy có lỗi hơn: “Ta chỉ biết là có một phòng tối, nhưng cũng không biết là ở chỗ nào.”
Vậy nói không chừng là để cùng một chỗ với thư từ.
Trong nguyên thư có viết là tìm được mật thất ở trong thư phòng, cách để mở ra cũng không phức tạp, nhưng hai người Lục Phi Nguyệt có làm thế nào cũng không tìm được, đại khái là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó rồi.
Phải đợi đến khi hai người bọn họ trở về rồi nhắc đến.
Cuộc sống quá khó khăn, lo lắng khắp nơi.
Lý Nhược Thủy thở dài, trong âm thanh còn mang theo sự khàn khàn lúc trước.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng đây là nhà ngươi, nhưng ngươi lại không biết gì cả.”
Trịnh Ngôn Thanh miễn cưỡng nở nụ cười, cắn môi im lặng một lúc lâu: “Đúng vậy, ta không biết gì cả.”
Bên cạnh bàn không còn truyền đến âm thanh nữa, hắn đoán được Lý Nhược Thủy đã ngủ.
Trịnh Ngôn Thanh nhìn lên nóc nhà, im lặng nở nụ cười.
Hắn vốn tưởng rằng đêm đầu tiên Lý Nhược Thủy sẽ bị dọa đến chạy mất, lại không nghĩ tới nàng không chỉ không đi, ngược lại còn cầm gậy lao ra phản kháng.
“Lý cô nương, thật đúng là to gan.”