“Không phải.”
Trịnh Ngôn Thanh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, thần thái cũng tự nhiên hơn rất nhiều, hắn lấy ra một tờ giấy từ trong hỉ phục, hơi áy náy mà đặt tờ giấy lên bàn.
“Lý cô nương, đây là khế ước ta viết.”
Lý Nhược Thủy ăn thức ăn, thuận tay cầm lên nhìn vài lần.
Đây là một tờ khế ước đã đóng dấu, ước định đợi đến nửa năm sau sẽ hòa ly với nàng.
“Không được.” Lý Nhược Thủy buông giấy xuống: “Nhiều nhất là một tháng.”
Trịnh Ngôn Thanh giật mình một cái, gật đầu nở nụ cười, ho khan vài tiếng rồi cất tờ giấy về.
“Xem ra Lý cô nương có chuẩn bị mà đến.” Hắn thả lỏng cầm lấy đũa, thần sắc không thay đổi.
“Không cần lo lắng ta sẽ nói cho người khác, không bằng nói, cô quấy nơi này long trời lở đất càng tốt.”
Lý Nhược Thủy gật đầu với hắn, vẻ mặt thâm trầm: “Ngươi đánh giá cao ta rồi.”
Tất cả các việc mà nàng làm đều chỉ vì mục đích công lược Lộ Chi Dao, về phần tuyến chính ở trong nguyên tác, là do nam nữ chính làm, nàng cũng không quan tâm.
“Khụ khụ khụ!”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Ngôn Thanh nghe được lời như vậy, lập tức không thở ra hơi, ho hồi lâu.
Lý Nhược Thủy còn tưởng rằng là mở cửa sổ, gió thổi lạnh nên mới ho khan, liền đứng dậy đi đóng cửa sổ lại.
Hai người Lục Phi Nguyệt lộn qua trèo lại để lục soát Trịnh phủ vừa vặn đi ngang qua nơi này, vốn là đến xem thử có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng vừa vặn nhìn thấy cửa sổ bị đóng lại, liền lập tức tới gần nơi đó.
Yến tiệc lúc này còn chưa kết thúc, đa phần nha hoàn và gã sai vặt đều ở tiền sảnh hỗ trợ, nơi này cũng không có người trông coi.
Hai người Lục Phi Nguyệt đi tới dưới bệ cửa sổ, đang thò đầu từ cửa sổ nhìn vào bên trong thì đột nhiên nghe thấy phía trên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
Hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lộ Chi Dao quỳ gối ngồi ở trên nóc nhà, trong tay lật mấy tờ giấy kẹo màu vàng sậm, từ dưới lên trên không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Lục Phi Nguyệt và Giang Niên nhìn nhau, trong lòng đều có chút nghi hoặc.
Giang Niên trèo lên xà nhà, dùng giọng điệu hỏi hắn.
“Huynh ở đây làm gì?”
Lộ Chi Dao ném giấy kẹo xuống, bên môi lại gợi lên nụ cười quen thuộc.
Hắn lấy ra một bình sứ màu xanh lá cây từ trong ngực, cũng dùng âm phụ trả lời: “Bôi thuốc cho cô ấy.”
Giang Niên:...
Hắn thật sự không hiểu.
“Vậy chúng ta lục soát lại thử xem, huynh trông chừng một chút, đề phòng Trịnh công tử kia làm chuyện xấu với cô ấy.”
Lộ Chi Dao dừng tay lại, thoáng ngẩng đầu: “Chuyện xấu gì? Hắn sẽ gϊếŧ Lý Nhược Thủy sao?”
“Không phải loại chuyện xấu này.” Giang Niên vẫy tay, môi mím lại, uyển chuyển nói: “Chính là chuyện thành thân đều sẽ làm.”
“Nhốt cô ấy lại sao?”
“Gì với gì không thế…” Giang Niên hít mạnh một hơi, nhưng vẫn hạ thấp giọng: “Mặc kệ là cái gì, tóm lại huynh hãy chú ý một chút, có gì không đúng thì lập tức chạy vào đánh ngất Trịnh Ngôn Thanh.”
“Là như vậy sao.” Lộ Chi Dao cười một cái, gật gật đầu.
Ngược lại Giang Niên đã nhắc nhở hắn, quả thật hắn nên đi vào đánh ngất hắn.
Đợi đến lúc Lục Phi Nguyệt và Giang Niên đi rồi, hắn lập tức xoay người xuống xà nhà, không đợi thêm một khắc nào.
Lý Nhược Thủy ở trong phòng đã ăn no rửa mặt xong từ lâu, đang ngồi ở một bên chờ Trịnh Ngôn Thanh lại nghĩ ra một tờ khế ước khác.
Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi quá buồn ngủ, ngày hôm qua chịu đựng cả đêm không nói, hôm nay lại bận rộn một ngày, đã không chịu nổi mà ghé vào trên bàn ngủ thϊếp đi.
Sau khi Trịnh Ngôn Thanh viết xong khế ước, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, không khỏi bật cười.
Hắn cất kỹ khế ước đi, nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay của Lý Nhược Thủy gọi mấy lần, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Trịnh Ngôn Thanh thở dài, lấy một tấm vải mỏng khoác lên người nàng, thuận tay đỡ nàng dậy.
“Đắc tội rồi.”
Nhưng thể chất hắn yếu đuối, muốn đỡ Lý Nhược Thủy lên thật sự là có chút khó khăn.
Đang lúc hắn suy nghĩ có nên cõng hay không, sau gáy đau nhức, hắn té xỉu trên mặt đất.
“Đắc tội rồi.”
Ngữ khí Lộ Chi Dao dịu dàng, thuận tay đỡ lấy Lý Nhược Thủy sắp ngã xuống.
Sau khi ôm lấy nàng, trong tay hiện lên một vệt ánh sáng, chính là một thanh dao găm sắc bén, lông mi hắn cong cong, đang lúc chuẩn bị bắt lấy thì nghe được vài tiếng nói mê của Lý Nhược Thủy.
Dao găm ở giữa ngón tay dạo qua một vòng, vẫn về tới trong ống tay áo, sau đó ôm Lý Nhược Thủy nhấc chân vượt qua.
Ngọn nến trong phòng này đã bị hắn dập tắt, giờ phút này chỉ còn ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu sáng trong phòng.
Hắn vốn cũng không cần ánh sáng.
Không có gậy mù hắn vẫn có thể đi, chỉ là hơi chậm một chút.
Ôm Lý Nhược Thủy đi tới trước giường, hắn giơ tay sờ soạng mặt giường, không cấn trái cây khô, nơi đó đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Lộ Chi Dao đặt Lý Nhược Thủy lên giường, còn mình thì quỳ gối ngồi lên.
Hắn lấy bình sứ ra, kéo tay phải Lý Nhược Thủy qua, lại chuẩn bị bôi thuốc cho nàng.
Còn một lần cuối cùng vẫn chưa bôi.
Ngữ điệu than nhẹ quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh này, Lý Nhược Thủy không ngủ được lại trở mình, nghiêng người về phía hắn, hô hấp kéo dài.
Lộ Chi Dao vuốt ve vết thương trên lòng bàn tay và ngón tay của nàng, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, Lý Nhược Thủy giơ tay lên, vừa vặn dừng ở bên cạnh mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn.
Ngồi trên nóc nhà hồi lâu, hắn cũng không thích mặc nhiều, nhiệt độ cơ thể luôn thấp, bỗng nhiên chạm đến nhiệt độ lòng bàn tay nàng, lại giống như đυ.ng phải lửa đốt người.
Nóng đến tim hắn nhảy dựng.
Bàn tay kia rất không an phận, thỉnh thoảng vuốt ve xoa bóp hắn, vết sẹo trong lòng bàn tay cọ xát qua hai má, mang đến một loại cảm giác ngứa ngáy, như là an ủi, như là lấy lòng.
Lộ Chi Dao im lặng hồi lâu, sau đó thấp giọng nở nụ cười, nở nụ cười hồi lâu, khóe mắt cong lên mang theo xuân tình vô hạn.
Hắn lấy tay Lý Nhược Thủy xuống, bôi thuốc mỡ cho nàng, than nhẹ một tiếng.
“Ngủ mà cũng cảnh giác lanh lợi như vậy.”