"Có người bán kem ở đằng kia."
Kem này được dùng làm từ hoa quả, bề ngoài trong suốt long lanh, bánh gạo nếp bọc ở giữa trông cũng mềm mại đáng yêu, mùi vị chắc chắn là không tệ.
Lý Nhược Thủy một tay kéo cổ tay Lộ Chi Dao, một tay móc đồng xu ra.
“Ông chủ, thêm mấy cái nữa.”
Lộ Chi Dao vừa tới chỗ đó thì có một mùi trái cây trong veo xông vào mũi, chỉ là ngửi thôi cũng cảm thấy ngọt ngào trong miệng.
Giống như không chịu nổi phần ngọt ngào này, Lộ Chi Dao vốn đang khẽ cười nhíu mày, lui về phía sau một bước.
Chuyện này làm cho Lý Nhược Thủy tò mò.
Người này không sợ chết, lại sợ mùi kem, đây là đạo lý gì?
Nhận lấy kem bọc giấy, Lý Nhược Thủy cầm lấy một miếng đặt trước mũi hắn vòng tới vòng lui.
“Thơm không? Có muốn ăn không?”
Lộ Chi Dao ngay cả cười cũng không cười nổi, mím môi lui về phía sau một bước: “Không muốn ăn.”
“Ăn một miếng đi.”
Lần đầu tiên bức lui Lộ Chi Dao, Lý Nhược Thủy cực kỳ hưng phấn, trong lúc nhất thời ngay cả khoảng cách an toàn cũng không giữ được, đυ.ng vào trong lòng hắn, cắn một ngụm kem lớn.
“Vậy ta ăn đây.” Kem bị cắn vỡ tỏa ra bốn phía, bay ra từ trong miệng Lý Nhược Thủy: "Có sợ không?”
Thiếu nữ một lòng một dạ đi về phía trước, mang theo mùi thơm ngọt ngào quanh quẩn bên tai, trong lúc nhất thời khiến hắn mất quyền chủ đạo, giống như là một nữ tử nhu nhược bị ác bá đùa giỡn.
Nhưng hắn không chỉ không tức giận, ngược lại nhảy nhót, giống như là vui vẻ vì sự mất khống chế này.
Trái tim lại đập thình thịch, không thể khống chế.
Phải làm sao mới có thể thoát khỏi cảm giác khác thường này.
“Ngựa bị kinh hoảng! Mau tránh ra!”
Tiếng vó sắt xé gió liên tiếp vang lên, người đi đường cuống quít tránh đi, rơi rất nhiều đồ ở trên đường.
Lý Nhược Thủy đương nhiên cũng muốn trốn, nhưng lại bị Lộ Chi Dao mỉm cười lôi kéo đứng ở giữa đường, khó nhúc nhích.
Cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của Lý Nhược Thủy, hắn lập tức bình tĩnh trở lại, dường như tất cả quyền chủ đạo đều đã trở lại trong tay hắn.
Hắn cong mắt, vuốt cổ Lý Nhược Thủy, dịu phun ra ba chữ.
“Có sợ không.”
Phía trước một đại hán né tránh không kịp, bị ngựa đυ.ng ngã trên mặt đất, móng sắt đạp lên chân, e là đã gãy xương.
Trong lòng Lý Nhược Thủy hô lên xui xẻo, vất vả lắm mới có một cơ hội, làm sao còn gặp phải chuyện ngựa bị kinh hoảng này chứ!
“Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên đùa giỡn ngươi!”
Lộ Chi Dao làm như không nghĩ tới sẽ cho ra câu trả lời như vậy, nhếch lên một nụ cười.
“Đây là đùa giỡn sao? Vậy lúc này ta cũng là đang đùa giỡn ngươi?”
Đây là mạch não gì vậy!
“Bỏ đi, ngươi có thể tìm cơ hội khác để đùa giỡn ta, sau khi ta bị đυ.ng thì không còn chơi được nữa.”
Lý Nhược Thủy thuận tay kéo thắt lưng hắn, cố gắng dẫn theo hắn cùng rời khỏi vị trí này.
Không biết là câu nói nào đả động hắn, tên này dùng đầu ngón tay mài mài mạch cổ của nàng, khi ngựa chạy thì tới nhẹ nhàng điểm mũi chân, dẫn theo nàng bay qua một bên.
Lý Nhược Thủy vỗ ngực thở dốc, mạo hiểm quá rồi, dường như vừa rồi nàng đã cảm nhận được hơi thở mà con ngựa kia phun ra.
“Cảm giác đã lâu, đùa giỡn cũng thú vị như vậy.” Phía sau truyền đến một tiếng cảm thán sâu kín, Lý Nhược Thủy nhất thời im lặng.
Cố gắng giải thích với hắn sự khác biệt giữa đùa giỡn và gϊếŧ người thật sự rất khó, nàng quyết định ngậm miệng lại.
Dù sao cũng đã quen đột nhiên bị hắn làm khó dễ, cũng không quan tâm lần này nhiều thêm một lần hay ít đi một lần.
Tố chất tâm lý đã được rèn luyện từ trước, Lý Nhược Thủy sau khi bị kinh hãi đã nhanh chóng khôi phục lại, thậm chí còn có thể mặt không đổi sắc mà lấy ra một miếng kem.
“Sau khi đùa giỡn phải bồi thường một chút, ăn miếng kem này đi.”
Lộ Chi Dao là biếи ŧɦái, nhưng ở phương diện nào đó mà nói Lý Nhược Thủy cũng không phải người thường, ở độ nhảy vọt của đề tài, Lý Nhược Thủy thậm chí còn có thể so sánh với hắn.
“Bồi thường?” Lộ Chi Dao nghiêng đầu rời xa miếng kem này: “Tại sao ngươi lại cứ muốn ta ăn thế.”
“Ngươi quá gầy, tuy rằng có chút cơ bắp, nhưng năng lượng ngươi ăn vào thật sự không đủ để tiêu hao, cho nên tay chân ngươi mới lạnh lẽo.”
Lý Nhược Thủy thật sự không nhịn được mà chọc chọc cánh tay dài nhỏ của hắn, xương nhô ra và vòng eo mảnh khảnh.
Lộ Chi Dao không nhịn được mà run lên một cái, dưới tay ý thức sờ lên chuôi kiếm bên cạnh, nụ cười nhếch lên cứng ở khóe miệng.
Lý Nhược Thủy ma xui quỷ khiến lại chọc vào thắt lưng của hắn, lần này không chỉ là thân thể, ngay cả lông mi của hắn cũng run rẩy theo.
Đúng là nhạy cảm mà.
Trên mặt ửng đỏ, Lý Nhược Thủy luôn cảm thấy hành động này của mình có chút biếи ŧɦái, nàng thu tay về, nhét kem vào trong tay hắn.
“Ngươi, ngươi ăn đi, cái này không ngấy.”
Nàng còn muốn kéo cổ tay của hắn, rồi lại nhớ tới chuyện gì đó, ngược lại kéo ống tay áo của hắn, dẫn hắn đi về phía Trịnh phủ.
Lý Nhược Thủy luôn cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra bí mật ghê gớm gì đó, sợ khoảnh khắc sau mình bị hắn gϊếŧ chết, trong lúc lôi kéo hắn đồng thời còn đè lên thanh kiếm bên cạnh hắn.
Lộ Chi Dao ôm kem bị lôi kéo đi về phía trước, bước đi cứng ngắc, cảm giác tê dại vừa rồi từ xương vọt qua đã biến mất, nhưng hắn vẫn có chút thất thần.
Mà Lý Nhược Thủy cũng không khá hơn chút nào.
Vẻ mặt vừa rồi của Lộ Chi Dao đều bị nàng nhìn thấy vào mắt, thân thể run rẩy, lông mi càng run rẩy hơn, khóe môi mím chặt, tất cả những thứ này không giống với biểu hiện trước đây của hắn.
Không hiểu sao lại khiến cho người ta muốn khi dễ hắn.
Lý Nhược Thủy lắc đầu, quăng suy nghĩ đáng sợ này ra ngoài, mặc niệm không nên tìm đường chết.
Nhưng dáng vẻ run rẩy của hắn thật sự cực kỳ cực kỳ đẹp mắt.
Đáng ghét, lại có chút động lòng.