Cồng chiêng vang trời, pháo to cùng vang.
Qua một đêm, đội ngũ đón dâu đã đến trước cửa khách điếm từ lâu.
Lúc này hai mắt Lý Nhược Thủy vô thần, ngáp dài ngáp dài, bị bà mối lôi kéo ăn mặc cả đêm, hiện tại nàng đã mệt đến mức ngồi có thể ngủ thϊếp đi.
Chuyện thành thân thật sự không có cảm giác thực tế gì cả, nàng cũng không thèm để ý đến, chỉ muốn tìm được Hỏa diệc thảo trước nửa tháng, giải độc trước rồi nói sau.
Bà mối trước mắt lau miệng cho nàng, mắt nhìn nàng nhất thời cũng sáng lên.
Mắt hạnh mũi cao, làn da trơn bóng, xuất sắc nhất chính là đôi mắt kia, giống như là biết nói chuyện, bừng bừng sinh cơ, cho dù là ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà vui mừng và thả lỏng.
“Lý cô nương, đúng là xinh đẹp mà, bà tử ta đã lâu không gặp người có linh khí như cô rồi.”
Lý Nhược Thủy rũ mí mắt, không biết bà ta làm sao nhìn ra được linh khí từ trong sự mệt mỏi này, đành phải gật đầu đồng ý.
Cuối cùng cũng trang điểm xong, Lý Nhược Thủy chống đỡ thân thể mệt nhọc, kéo hỉ phục thật dài đi tới sau cửa, lấy ra một cây gậy mù bình thường từ nơi đó.
“Lộ Chi Dao, tiếp lấy.”
Lộ Chi Dao đang ngồi trên bệ cửa sổ, trong tay đang chơi một cái Cửu liên hoàn.
Sau khi nghe được giọng nói của Lý Nhược Thủy, hắn giơ tay tiếp lấy thứ đang bay tới, lấy tay sờ sờ.
“Đây là cái gì?”
“Đây là gậy mù, nhờ Lục tỷ tỷ bọn họ mua, sau này ngươi hành động một mình thì phải dùng cái này.”
Lý Nhược Thủy đặc biệt nhấn mạnh chữ "Hành động một mình", muốn nhắc nhở hắn, sự thật sau này nàng sẽ không ở đây.
Lộ Chi Dao vén sợi tóc đang thổi tới khóe môi, nhếch ra một nụ cười: “Đa tạ.”
Hắn hoàn toàn không chú ý tới giọng nói nặng nề của nàng…
Bỏ đi, công lược người khác nào có đơn giản như vậy, phải tìm một cơ hội dùng phần thưởng của hệ thống để hiểu rõ hắn thêm mới được.
“Có thể đi chưa?”
Bà mối mặt mày hớn hở đắp khăn voan cho nàng, đỡ nàng mở cửa, chậm rãi xuống lầu đến cửa khách điếm.
"Tân nương đến!"
Xung quanh đang tụ tập rất nhiều người, líu ríu ồn ào, hoặc là đang xin tiền lì xì hoặc là đang ăn dưa xem kịch.
Lý Nhược Thủy nhìn lại từ dưới khăn voan, bóng người xung quanh chớp động, thỉnh thoảng có mấy đứa nhỏ thò đầu ra muốn nhìn tân nương từ phía dưới.
Lý Nhược Thủy đối diện tầm mắt với một tiểu cô nương buộc bím tóc, mỉm cười chớp chớp mắt với cô bé, tiểu cô nương liền che miệng chạy đi.
Hai bà mối dọc theo đường đi nói lời cát tường, gã sai vặt xung quanh rải tiền mừng, Lý Nhược Thủy được đỡ tới trước kiệu hoa.
Lúc đi vào, dường như tầm mắt của nàng quét đến một góc áo bào màu trắng.
“Khởi kiệu.”
Đội ngũ đón dâu thổi kèn từ khách điếm đi tới Trịnh gia.
Dọc theo đường đi tiếng kèn leng keng vang lên, kèn thổi nhue kèn ra trận, Lý Nhược Thủy nghe đến buồn ngủ.
Đương nhiên, nàng cũng không làm khó chính mình, không lâu sau đã ngủ đến trời đất mù mịt, như là muốn bù lại hết chuyện đêm qua đã thức trắng.
“Giờ lành vừa vặn, giai ngẫu thành đôi. Mời tân lang mời tân nương ra.”
Bà mối hô lên một tiếng, Trịnh gia Nhị công tử Trịnh Ngôn Thanh đi ra.
Cho dù mặc hỉ phục đỏ thẫm, khí sắc hắn trông vẫn không tốt, khiến cho hắn càng tái nhợt và gầy yếu hơn.
Trịnh Ngôn Thanh che miệng ho khan vài tiếng, lúc này mới chậm rãi đi về phía kiệu hoa.
“Theo lễ phải cõng Lý Nhược Thủy, Trịnh công tử này có được không vậy?”
Trên nóc nhà cách đó không xa có hai người Giang Niên và Lục Phi Nguyệt, Giang Niên nhìn bước chân lâng lâng của Trịnh Ngôn Thanh, có hơi nghi ngờ.
“Không biết.” Lục Phi Nguyệt lắc đầu: “Ngươi nhìn thấy Lộ Chi Dao không?”
Dựa theo cách nói ngày đó ở miếu đổ nát, đại khái là Lý Nhược Thủy thích Lộ Chi Dao, lần này lại vì bọn họ mà gả đến Trịnh phủ.
Cho dù chỉ là giả vờ, nhưng nàng ta cũng không hy vọng bởi vì chuyện này mà tổn thương tình cảm của hai người.
Giang Niên kéo Lục Phi Nguyệt đến chỗ mình, chỉ chỉ bên kiệu.
“Nơi đó, vẫn luôn đi theo.”
Góc nhìn vừa rồi, kiệu hoa hoàn toàn chặn đường, đổi sang bên phía Lục Phi Nguyệt mới nhìn thấy vệt trắng kia.
Nàng ta chần chừ một lát, nhìn kỹ vẻ mặt Lộ Chi Dao: "Hình như hắn rất vui.”
Giang Niên gật đầu, thở dài: "Lần này xong rồi, Lộ Chi Dao không thích cô ấy, tình yêu đơn phương của Lý Nhược Thủy cũng không bệnh mà chết rồi.”
Trên đời này sẽ có ai có thể trơ mắt nhìn người mình thích thành thân chứ?
Cho dù là chính hắn, lúc nghe sơ sơ nhiệm vụ của Lục Phi Nguyệt là gả vào Trịnh phủ cũng đã ghen đến sắp nổ tung.
Trịnh Ngôn Thanh đã đi tới trước cửa kiệu, vươn tay gõ gõ, ý bảo tân nương đi ra, nhưng đợi trong chốc lát, bên trong kiệu lại không hề có động tĩnh gì.
Hắn đợi một lát, lại giơ tay gõ gõ.
Tiếng ồn ào xung quanh chậm rãi hạ xuống, mọi người xung quanh muốn xem thử đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn có người suy đoán là tân nương đào hôn.
Trong sắc mặt nghi hoặc của mọi người, chỉ có Lộ Chi Dao che miệng cười khẽ.
Hắn nghe được tiếng hô hấp kéo dài trong kiệu, biết Lý Nhược Thủy đang ngủ.
Trịnh Ngôn Thanh lại giơ tay gõ cửa, hắn nhặt một viên kẹo hỉ dưới chân lên, lật tay đánh vào, "Ba" một tiếng đánh trúng trán của Lý Nhược Thủy.
Lần này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, nhưng Lý Nhược Thủy đã bị đánh thức.
Nàng mở hai mắt ra, nhìn thấy màu đỏ trước mắt thì có hơi sửng sốt, sau đó nhớ tới mình đang ở trong kiệu hoa, sắp thành thân rồi.
Cửa kiệu vang lên ba tiếng, nàng nhớ tới lời hai vị bà mối kia nói, ngáp một cái rồi giơ tay vén rèm kiệu lên, tiếp nhận lụa mừng màu đỏ trong tay người nọ.
Cho đến lúc này, dân chúng xung quanh xem kịch mới thu lời thì thầm, bắt đầu lên tiếng bàn luận.
“Nếu nói Trịnh công tử này cũng không tệ lắm, tướng mạo đường hoàng, lịch sự, nếu không có chuyện trúng tà, nói không chừng người muốn gả cho hắn cần phải đạp phá ngưỡng cửa Trịnh gia.”
“Ai nói không phải chứ.”
Hai người đang líu lưỡi hối hận thì một vị nam tử áo trắng phía trước quay đầu lại, tươi cười ấm áp hỏi.
“Trịnh công tử rất đẹp sao?”
Hai người nhìn thấy hai mắt hắn nhắm lại và gậy mù trong tay, hiểu rõ liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
“Tướng mạo của Trịnh công tử ở Thương Châu bọn ta cũng nằm trên bảng xếp hạng đó.”
Lộ Chi Dao nhíu mày, môi cong lên một chút: "Vậy so với ta thì như thế nào?”
Giữa nam tử cũng có rất nhiều người thích so phong thái, hai người này cũng không kinh ngạc, ngược lại cẩn thận đánh giá hắn.
“Nói riêng về dung mạo, quả thật công tử hơn Trịnh công tử rất nhiều.”
Lộ Chi Dao nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Nhưng ai đẹp trai hơn thì khó nói. Nếu cứ phải so sánh, ngươi tựa như hoa, nhu hòa tươi đẹp, nhưng Trịnh công tử giống trúc, thẳng thắn ngay thẳng, không giống nhau nên khó nói lắm.”
“Đúng vậy, nếu ta là nữ tử, sẽ cảm thấy người như Trịnh công tử đẹp trai hơn... Công tử, ngươi đừng nóng giận, ngươi đương nhiên cũng rất đẹp.”
“Không sao.”
Lộ Chi Dao mỉm cười không có gì thay đổi, đợi đến khi người Trịnh phủ tuyên bố vào cửa, thì hắn chống gậy mù theo dòng người đi vào Trịnh phủ.