Hôn lễ ngoại trừ chuyện gõ cửa kiệu có chút ngoài ý muốn, những quá trình còn lại đều tiến hành rất thuận lợi, không bao lâu sau đã bái xong thiên địa, đến lúc vén khăn phát kẹo hỉ.
Khăn voan đỏ trước mắt được vén lên, Lý Nhược Thủy buồn bực cả buổi sáng cuối cùng đã thấy được ánh mặt trời.
Thân thích Trịnh gia ở trong đại sảnh nhìn đôi tân nhân*, không khỏi vỗ tay cười to.
*Phu thê mới cưới.
“Đúng là trai tài gái sắc!”
Lý Nhược Thủy gợi lên nụ cười thương mại, cuối cùng lúc quay đầu lại đã nhìn thấy vị Trịnh nhị công tử xui xẻo này có dáng vẻ như thế nào.
Khuôn mặt thanh tú vô hại, dáng người gầy yếu, làn da tái nhợt, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sức khỏe của hắn không tốt.
Trịnh công tử này nhận được ánh mắt của Lý Nhược Thủy, cũng chỉ gật đầu thăm hỏi, nhẹ nhàng nở nụ cười, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an tĩnh.
Sau đó, bọn họ đã được nha hoàn đưa tới giữa đại sảnh ngồi xuống, trong tay mỗi người đặt một đĩa kẹo đường bọc giấy, chất thành núi nhỏ, chờ bọn họ phát hết từng viên.
Lý Nhược Thủy ngồi ở chỗ đó, có người đến liền mỉm cười cho một viên kẹo, cũng thuận miệng nói đôi lời chúc phúc.
Nàng không cảm thấy mình giống người đã thành thân, ngược lại càng giống nhân viên bán hàng bưng kẹo bơ ở trong siêu thị hơn, có người đến ăn thử thì mỉm cười đẩy mạnh tiêu thụ.
Một cô bé xách váy chạy đến trước mặt nàng, nâng hai tay lên.
Lý Nhược Thủy cho cô bé thêm mấy viên kẹo, nói ra bốn chữ kia dưới ánh mắt chờ mong của cô bé.
“Cố gắng học tập.”
Cô bé vừa nghe thấy lời này, bĩu môi chạy đi.
Không chỉ có Lý Nhược Thủy nở nụ cười, Trịnh Ngôn Thanh vốn không yên lòng bên cạnh nàng cũng nở nụ cười.
Hai người cười mà không nói, một vệt màu trắng chậm rãi đi tới trước mặt hai người.
Ấn đường Lý Nhược Thủy nhảy dựng, ánh mắt nhìn Lộ Chi Dao mang theo vài phần mong đợi.
Hãy mau nói lời ghen ghét, hãy mau nói lời ghen tỵ đi…
“Tân hôn phải phát kẹo hỉ, ta cũng có thể ăn một viên sao?”
Mặt mày Lộ Chi Dao cong cong, vươn lòng bàn tay về phía nàng, phật châu bạch ngọc trên cổ tay phản chiếu nến đỏ chung quanh, nhuộm lên một ít màu đỏ ấm áp.
Phắc.
Lúc trước nàng chịu nhiều đau khổ như vậy thật sự là vô dụng sao? Không có một chút động lòng nào sao?
Lý Nhược Thủy đắm chìm trong sự thất vọng, hít sâu một hơi, nhất thời quên đưa kẹo.
Trịnh Ngôn Thanh thấy thế lập tức nắm lấy một viên kẹo, muốn đặt lên tay hắn thì lại bị né tránh.
Hắn giương mắt nhìn nam tử áo trắng này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Lộ Chi Dao giống như không nhận ra động tác của Trịnh Ngôn Thanh, tiếp tục mở miệng nói.
“Một viên cũng không được sao?”
Lúc này Lý Nhược Thủy mới khôi phục tinh thần, bưng đĩa lên đổ cho hắn hơn phân nửa, sau đó bắt đầu trầm ngâm.
“Chúc ngươi…”
Học tập, sự nghiệp, tình yêu, hình như hắn cũng không có hứng thú lắm.
“Chúc ngươi sau này đi đường cũng không cần gậy mù, ăn cơm có người gắp thức ăn cho, ngủ có người sưởi ấm chăn cho.”
Đó là những gì nàng đã quan sát được trong một khoảng thời gian dài, đồng thời cũng nhắc nhở hắn một điều –
Những chuyện này nàng đều đã làm, cho nên phải nhanh chóng sinh lòng hảo cảm với nàng, nhanh chóng thích nàng, để cho nàng về nhà sớm một chút!
“Đa tạ.”
Lộ Chi Dao mím môi cười cười, ôm đống kẹo đi ra đại sảnh.
……
Hôm nay hắn vẫn không nghe hiểu ám chỉ của mình.
Lý Nhược Thủy thở dài, tiếp tục làm một cái máy phát kẹo vô tình ở đại sảnh.
Lộ Chi Dao mang theo đống kẹo nhỏ này trở về chỗ ngồi, hoàn toàn không biết Giang Niên đang dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn kẹo trong lòng hắn.
Bên môi Lộ Chi Dao mang theo nụ cười, đặt kẹo lên mặt bàn, bóc ra một viên bắt đầu ăn.
Cảm nhận được tầm mắt của Giang Niên, hắn tiện tay chọn một viên: "Giang huynh muốn ăn sao?”
Giang Niên lắc như trống bỏi, sau đó chần chừ hỏi.
“Lý Nhược Thủy thành thanh, huynh có suy nghĩ gì không?”
Trong tay Lộ Chi Dao đang thưởng thức giấy kẹo, trên mặt vẫn là nụ cười khiến cho người ta không nhìn ra suy nghĩ chân thật.
“Suy nghĩ? Chẳng qua là thành thân mà thôi.”
Giang Niên lại gần, mang dáng vẻ hiếu học: "Lời này giải thích thế nào?”
“Thành thân, chẳng qua là hai người đi ngang qua sân khấu, tô điểm cho nhau mà thôi.”
“.....” Giang Niên trầm mặc một hồi: "Ai nói cho huynh biết?”
“Không ai nói cho ta biết cả, ta tự mình phát hiện ra.”
Giang Niên lắc đầu: "Người không yêu nhau cho nên mới như thế.”
Lộ Chi Dao thấp giọng nở nụ cười: “Có lẽ vậy.”
Giống như mẫu thân hắn, giống như sư phụ hắn, thành thân chẳng qua là tăng thêm đau khổ, chẳng qua là tra tấn lẫn nhau, chuyện này có ý nghĩa gì chứ.
Chẳng qua là nếu như tra tấn cùng với Trịnh Ngôn Thanh, vung tay một cái, với thể trạng kia của hắn, hơn phân nửa sẽ bị Lý Nhược Thủy đánh ngã, ngược lại không cần hắn phải quan tâm.
Giang Niên đứng dậy nhìn một chút, thấp giọng nói: "Lộ huynh, ta đi tìm Phi Nguyệt trước, hôm nay bọn ta chuẩn bị lẻn vào Trịnh phủ, huynh cứ ăn trước đi.”
Lộ Chi Dao tùy ý gật đầu, không thèm để ý bọn họ muốn đi làm chuyện gì, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, ăn từng viên từng viên kẹo đường.
“Phúc khí truyền vạn nhà, trăm năm hảo hợp, tân nương vào động phòng!”
Ngữ điệu dâng cao truyền đến từ trong đại sảnh, tiếng chiêng trống thổi lại vang lên, Lý Nhược Thủy được người ta dẫn đến tân phòng.
Hắn bóc kẹo giấy, không hiểu sao lại có chút khô khốc.