Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 26: Bà mối

Lý Nhược Thủy nhai trái cây, gật đầu: "Có chút chút, ngươi nhanh lên một chút, nếu không táo sẽ bị ta ăn hết đó.”

“Nếu như đau, ngươi vẫn có thể cắn ta." Lộ Chi Dao ngừng tay lại, nói vô cùng nghiêm túc.

Chỉ có niềm vui đó mới có thể che giấu sự nôn nóng này.

Lý Nhược Thủy cẩn thận nhìn hắn, quai hàm phồng lên không ngừng, trong phòng vang lên tiếng trái cây bị cắn.

“Vậy ngươi tới gần một chút.”

Như là người hàng hải sau khi mất phương hướng bị hải yêu dụ dỗ, Lộ Chi Dao chậm rãi cúi người, sat gần bả vai lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

“Há miệng ra.”

Tuy rằng kỳ lạ, nhưng Lộ Chi Dao vẫn hơi hé môi.

Môi mỏng ửng đỏ, hắn vẫn duy trì dáng vẻ nghiêng người há mồm không hiểu sao lại có chút ngoan ngoãn.

Một miếng táo bỏ vào trong miệng hắn, trái cây lạnh lẽo ngọt thanh, hắn theo bản năng nhai nhai, vị ngọt kia lập tức vọt khắp răng môi.

“Ha ha ha ha ha.”

Lý Nhược Thủy nhìn vẻ mặt sững sờ ăn táo của hắn, không nhịn được mà cười ha ha, cười đến thấy răng không thấy mắt.

“Rễ răng ngứa thì ăn chút đồ để mài, ta cũng không có sở thích cắn người.”

Tiếng cười vang vọng bên tai, Lộ Chi Dao không hiểu sao lại cảm thấy tim đập nhanh, thoáng qua rồi biến mất, đây là cảm giác chưa bao giờ có.

Lộ Chi Dao nuốt miếng táo xuống, khóe môi không còn tươi cười nữa, hắn giơ tay xoa ngực.

Cảm giác của khoảnh khắc đó rất kỳ dị, giống như ngực bị xoa bóp một chút, trong chua xót lại mang theo sự thoải mái và thỏa mãn nói không nên lời.

Lý Nhược Thủy thấy hắn đột nhiên không cười nữa, chậm rãi thu tiếng cười, ngồi về phía sau một chút.

Không phải là đã chơi quá đáng khiến hắn tức giận rồi chứ?

Nàng theo bản năng tìm xem kiếm của hắn ở đâu, nhìn thấy đang đặt trên giường thì thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đầu óc hắn lại chập mạch, nàng còn có thời gian để chu toàn.

“Đây là cái gì?”

Lộ Chi Dao xoa bóp ngực chậm rãi siết chặt, thần sắc có chút mờ mịt.

Lý Nhược Thủy nhìn thoáng qua, do dự trả lời: "Đó là ngực của ngươi.”

Chẳng lẽ người này ăn táo sẽ trở nên ngu ngốc sao?

Lộ Chi Dao cau mày, sờ lên cổ tay mình, ngưng thần phân biệt mạch tượng.

Lý Nhược Thủy lại gần nhìn, bất giác hạ giọng: "Ngươi làm sao vậy?”

Lộ Chi Dao thu tay về, giọng ấm áp trả lời: "Ta tưởng ta trúng độc, nhưng hình như không phải.”

Sắc mặt Lý Nhược Thủy như không thể tin: "Ai có thể hạ độc ngươi chứ?"

Lúc này Lộ Chi Dao mới thả lỏng mày ra, cúi đầu cười khẽ: "Nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi nói xem?”

???

Đây là lời của người nói sao?

Lý Nhược Thủy đi tới bên cạnh hắn, mặc dù biết hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn dùng tay phải đang quấn băng gạc phất qua phất lại trước mắt hắn.

“Ta có cần hạ độc không? Hôm trước ta trực tiếp để cho cô ta chọc mù ngươi không phải sẽ tốt hơn sao?”

Lộ Chi Dao không nhanh không chậm thu bình thuốc và băng gạc lại, nụ cười trên khóe môi không giảm.

“Ta đã mù từ lâu, hai tròng mắt này có gì quan trọng. Huống hồ, ta tránh được.”

"Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi!"

Sự phẫn nộ trên mặt Lý Nhược Thủy bị nụ cười thay thế, mang theo vài phần đắc ý "Bị ta bắt được rồi”.

"Ta biết ngươi là cố ý lừa gạt ta!"

Lộ Chi Dao khẽ thở dài, giống như buồn rầu: "Lại bị ngươi nhìn ra rồi.”

“Lúc ấy ta đã lập tức phản ứng lại.”

Lúc này Lý Nhược Thủy cao hứng đến nắm thành quyền, đây là lần đầu tiên nàng hoàn toàn đoán trúng tâm tư của Lộ Chi Dao.

Nàng đắm chìm trong sự vui sướиɠ này, do đó xem nhẹ sự thật mình đã bị gạt.

Trong bầu không khí hài hòa vui vẻ này, cửa phòng khách điếm bị mở ra, hai bà mối đẫy đà đi vào, một đỏ một xanh, phía sau bọn họ là Lục Phi Nguyệt và Giang Niên vội vàng theo vào.

“Ơ, đây chính là Trịnh gia thiếu phu nhân tương lai nhỉ, dáng vẻ rất xinh xắn.”

“Chỉ là ở chung một phòng với nam nhân có chút không ổn.”

Hai người một xướng một họa bình luận với hai người Lý Nhược Thủy, sau đó dùng khăn tay che miệng, thì thầm vài câu.

Lục Phi Nguyệt ôm gà quay, hai ba bước đi tới bên cạnh Lý Nhược Thủy, có chút hoảng hốt.

“Đây là hai vị bà mối do Trịnh gia đưa tới, nói là đêm nay trang điểm sửa soạn cho muội, sáng mai kiệu hoa sẽ đến.”

Sau khi hai bà mối thương lượng xong, vỗ vỗ tay xuống dưới lầu, ba gã sai vặt lập tức nâng rương vào trong phòng.

Bà mối bảo bọn họ đặt rương bên cạnh bàn trang điểm, thân mật lôi kéo Lý Nhược Thủy đi tới bên cạnh bàn.

“Vị công tử này, có thể nhường chỗ hay không?”

Lộ Chi Dao ngồi bên cạnh bàn cong khóe môi lên, nâng băng gạc và thuốc mỡ trong đĩa đứng dậy nhường chỗ.

Hai bà mối này vây Lý Nhược Thủy ở chính giữa, ngươi một lời ta một câu lên lớp cho Lý Nhược Thủy.

Rất rõ ràng, Lý Nhược Thủy không có nhà mẹ đẻ, hôm nay họ đến đây không chỉ là vì để trang điểm và đưa sính lễ cho nàng, còn muốn nói lại từ đầu về quy củ thành thân cho nàng biết.

Hai bà mối đang nói đến cao trào thì Lộ Chi Dao chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bọn họ.

Bà mối mặc áo đỏ quay đầu nhìn hắn: "Ngươi làm gì thế?”

Lộ Chi Dao mỉm cười mở miệng: "Ta cũng không biết tập tục thành thân, có chút tò mò.”

Không chỉ có Lộ Chi Dao, ngay cả Giang Niên và Lục Phi Nguyệt cũng ngồi xuống.

Bọn họ không chỉ tò mò, còn muốn tìm hiểu rõ quy trình để tìm thời gian thâm nhập điều tra Trịnh phủ.

Vất vả lắm mới có được cơ hội khoe khoang như vậy, hai bà mối không từ chối, ngược lại còn phóng đại giọng nói, tiếp tục nói.

“... Nơi này của bọn ta không giống những nơi khác, tân nương bái thiên địa xong không cần lập tức vào động phòng, mà phải ngồi trong đại sảnh cùng với tân lang, phát hết bánh cưới trong mâm thì mới được.”

Lý Nhược Thủy cũng có hứng thú, hoàn toàn xem đây như là một phong tục tập quán.

“Tại sao phải phát kẹo, không vén khăn voan sao?”

“Không cần." Bà mối áo đỏ vẫy tay: "Thương Châu bọn ta sáng suốt, không chú ý đến khăn voan, trai tài nữ sắc tự thể hiện là được rồi, che hay không che cũng không sao cả.”

Sau đó bà mối áo xanh bổ sung: "Thành thân là chuyện đại hỉ, kẹo cưới dính phúc khí của tân nương tân lang, phát kẹo chính là phát sự may mắn ra ngoài.”

Hai người tiếp tục ngươi một lời ta một câu nói đến quy củ, nói đến Lý Nhược Thủy nghe mệt.

Cho đến khi ánh chiều tà rơi vào trong khách điếm, hai người mới tính là đã nói xong những chuyện này.

Bọn họ đưa một chiếc hộp gấm không lớn cho Lý Nhược Thủy, vẻ mặt vui mừng.

“Đây là sính lễ của Trịnh gia, bên trong đều là những cửa hàng và nhà ở không có tên, đều thuộc về cô.”

Tay Lý Nhược Thủy có chút run rẩy, nàng mở hộp gấm ra, nhìn một xấp khế đất bên trong, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Chuyện này cũng thực dụng quá rồi.

Hai bà mối mở hai hộp gỗ nhỏ khác ra, để từng món từng món lên trên bàn, thần sắc vui mừng.

“Phải phát kẹo cưới, mặt mày rất quan trọng, đêm nay bọn ta sẽ trang điểm cho cô.”

Lý Nhược Thủy bị kéo đến trước bàn trang điểm, bị những sợi chỉ nhỏ kéo mở mặt, bắt đầu con đường chải chuốt dài đằng đẵng.