Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 22: "Ngươi muốn quấy nhiễu hứng thú của ta?”

Bạch Sương một lòng giương kiếm đâm về phía Lục Phi Nguyệt, mũi kiếm hiện ra hàn quang nhắm thẳng vào Lục Phi Nguyệt, giữa đường lại bị một thanh vỏ kiếm chặn thế tấn công.

Hai tay Lý Nhược Thủy cầm kiếm, rõ ràng là tư thế không biết võ, nhưng cũng dựa vào sự may mắn mà hóa giải một nữa thế tấn công của nàng ta.

Lộ Chi Dao nghiêng tai lắng nghe, mi mắt cong lên.

Quả nhiên là nàng có thiên phú, lại còn biết làm như thế nào để mượn lực đánh lực.

Đôi môi Lục Phi Nguyệt trắng bệch, mồ hôi trên trán rơi như mưa, chỉ có thể dùng kiếm chống đỡ thân thể, người sáng suốt vừa nhìn đều biết trạng thái của nàng ta không tốt lắm.

Bạch Sương thu kiếm, liếc nàng ta một cái: "Cho ngươi một cơ hội, tự mình xuống lôi đài đi, độc này không mạnh, chữa sớm khỏi sớm.”

Lục Phi Nguyệt mím chặt môi không nói lời nào.

Đã trúng độc rồi, khả năng thắng cũng không lớn, nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này, không chỉ có nhiệm vụ không thể hoàn thành, còn sẽ tuột mất Bạch Sương.

Chẳng lẽ cá và tay gấu đều phải vứt đi sao?

“Tỷ ấy không thể so, để ta.”

Lý Nhược Thủy đứng trước mặt Lục Phi Nguyệt, có chút chột dạ mà nắm lấy vỏ kiếm lạnh lẽo, thẳng lưng nhìn về phía mọi người.

“Ngươi là người phương nào." Bạch Sương cầm kiếm nhìn nàng, ánh mắt khinh miệt.

“Ta cũng đến ghi danh.” Nàng xoay người giơ tay về phía chỗ ghi danh: "Lý Nhược Thủy, Nhược Thủy trong nhược thủy tam thiên.”

Nhìn thấy người của Trịnh phủ đã ghi tên lại, Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn về phía nàng ta.

“Vòng thứ nhất hai người quyết đấu, ngươi còn phải đánh một vòng với ta mới được.”

Bạch Sương cười nhạo một tiếng, tầm mắt rơi xuống trên người Lục Phi Nguyệt đứng phía sau nàng.

“Ngay cả kiếm ngươi cũng không biết cầm, vẫn là đưa cô ta xuống dưới đi.”

Giang Niên đã lên lôi đài từ trước, đỡ Lục Phi Nguyệt dậy, hai người lo lắng nhìn Lý Nhược Thủy.

“Yên tâm đi Lục tỷ tỷ, tỷ không gả được, vậy để ta.”

Dù sao Hỏa Diệc Thảo mà nàng muốn dùng để giải độc cũng ở Trịnh gia, đúng lúc tìm một cơ hội để giải độc.

Lục Phi Nguyệt giương mắt nhìn Lý Nhược Thủy, tuy nói cũng không yên tâm, nhưng nhìn thấy nụ cười tự nhiên của Lộ Chi Dao ở dưới đài, nàng ta vẫn gật đầu.

“Chú ý an toàn.”

Giang Niên vội vã dẫn Lục Phi Nguyệt rời đi, trên đài nhất thời chỉ còn lại hai người.

Lý Nhược Thủy lui về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với nàng ta.

“Dựa theo quy tắc, người tiến vào vòng tiếp theo sẽ được quyết định giữa ta và ngươi.”

Giả là chắc chắn rồi, nhưng quét mắt nhìn Lộ Chi Dao ở dưới đài, Lý Nhược Thủy không hiểu sao lại bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Bạch Sương cũng mang theo vài phần giảo hoạt.

Nàng chậm rãi rút kiếm trong tay ra, nhướng mày với Bạch Sương: "Ngươi xem đây là cái gì.”

Ánh kiếm lóe hàn quang, từng nếp hoa văn vụn vỡ khắc trên thân kiếm, chia bóng người ra thành rất nhiều khối, có vẻ hơi vặn vẹo.

Thanh kiếm này vừa rút ra, không chỉ có Bạch Sương trừng lớn hai mắt, mà ngay cả tiếng chim hót ở phía xa xa cũng trở nên bén nhọn lên.

“Ồ,"Lý Nhược Thủy mở to mắt nhìn bốn phía, trong sự kinh ngạc không khỏi mang theo chút buồn cười.

Như vầy cũng quá tốt rồi nhỉ, quả thực giống như chó nghe được tiếng chuông sau khi đã trải qua huấn luyện.

Bạch Sương không nói hai lời, rút kiếm mà đến, đâm thẳng về phía trái tim, giống như muốn nàng lập tức chết dưới kiếm.

Lý Nhược Thủy rút kiếm ngăn cản, trong lúc bất chợt, một thứ cứng rắn gì đó đánh trúng bắp chân của nàng, dẫn theo nàng hung hăng nhấc chân đá vào tay phải của Bạch Sương.

Không chỉ có chính nàng, ngay cả Bạch Sương cũng không kịp phản ứng, cứng rắn chịu phải một cú này.

Người ngoài đều cho rằng đây là do Lý Nhược Thủy lợi hại, nhưng Bạch Sương biết, giống như là phía sau nàng ta có người vậy, phía sau Lý Nhược Thủy cũng có cao nhân giúp nàng.

Lại nhìn thanh kiếm kia, không khó nghĩ đến là ai.

Năm đó Bạch Sương cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của người này, kiểm tra một vòng ở phía sau Lý Nhược Thủy cũng không phát hiện ra có gì không đúng.

Lý Nhược Thủy thấy ấn đường nàng ta ngưng tụ, thần sắc trầm trọng xách kiếm tấn công, biểu cảm kia giống như bi tráng chịu chết.

Tốc độ vung kiếm của Bạch Sương rất nhanh, nhanh đến mức Lý Nhược Thủy cũng không kịp phản ứng, nhưng mỗi một chiêu nàng đều tiếp được, là do bị ép.

Cánh tay, đầu gối, bắp chân, mỗi một chỗ đều hiện ra sự đau đớn không nhẹ, không cần đoán cũng biết, đây chính là bút tích của Lộ Chi Dao.

Người hoài nghi nhân sinh trên đài không chỉ có Lý Nhược Thủy, còn có Bạch Sương.

Nàng ta càng đánh càng nghi hoặc, càng đánh càng không cam lòng, không nhịn được mà thì thào tự nói.

"Làm sao có thể, muốn để cô ta tiếp chiêu, cần động thủ từ trước, trừ phi hắn đều dự đoán được chiêu thức của ta..."

Nghĩ tới đây, sống lưng phát lạnh, lần nữa Bạch Sương ra tay bổ xuống, không giữ lại một chút sức lực nào cả.

“Đinh...”

Bảo kiếm tranh minh, hai thanh kiếm mỏng đối diện, Lý Nhược Thủy tiếp được chiêu nàng ta bổ tới, kiếm không hề hao tổn một sợi lông tóc nào, ngược lại đã khiến cho bảo kiếm của Bạch Sương bị chém ra một lỗ hổng.

“Woa!”

Lý Nhược Thủy nhìn lỗ hổng này, không nhịn được mà thấp giọng hô lên.

Kiếm của Lộ Chi Dao trông như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, không nghĩ tới lại mạnh như vậy!

Lúc lần thứ hai giương mắt nhìn Bạch Sương, Lý Nhược Thủy phát hiện tầm mắt của nàng ta cũng không ở trên người mình, mà là đang tìm kiếm ở trong đám người.

Trong mắt nàng ta mang theo lửa giận, mang theo sự không cam lòng, mang theo sợ hãi, ngay cả tay cũng có chút run rẩy.

Lý Nhược Thủy dừng một khoảnh khắc, thừa dịp nàng ta thất thần lập tức trở tay nâng kiếm lên, trong lúc Bạch Sương lắc mình né tránh không chút do dự mà đυ.ng vào bên hông nàng ta, dựa vào cỗ sức lực mạnh mẽ này đã đẩy nàng ta xuống dưới.

Trận chiến đấu hồi lâu lại lấy cách thức ngoài ý muốn như vậy để kết thúc, quần chúng không khỏi phát ra tiếng cười vui vẻ ngoài ý muốn.

Lúc này Bạch Sương mới khôi phục tinh thần mà cắn răng nhìn chung quanh, cá và tay gấu ít nhất phải có một cái, bắt Lý Nhược Thủy về rồi nói sau.

Nàng ta cầm kiếm phi thân bước lên lôi đài, nhưng khi đạp được một nửa thì lại bị đánh trúng đầu gối phải, đau đớn thấu tim đánh úp lại, nàng ta lại ngã xuống.

“Rơi xuống lôi đài là thua, làm gì có đạo lý quay lại chứ.”

Giọng nói của người này tựa như gió xuân tháng ba, ấm áp thổi vào bên tai, Bạch Sương nghe thấy lại giống như rơi xuống hầm băng.

Mặc dù nàng ta chưa từng thấy dáng vẻ của người nọ, nhưng lại từng nghe hắn nói chuyện, chính là ngữ điệu này.

Bốn phía dường như đều yên tĩnh lại, nàng ta giống như chỉ có thể nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm rãi kia, chậm rãi dừng ở trước mặt, vạt áo màu trắng giống như một đóa hoa sung sạch sẽ, chỉ tràn ra trong một cái chớp mắt rồi lại thu trở về.

Người nọ cúi người mà đến, giọng nói dịu dàng vang lên.

“Hoặc là, ngươi muốn quấy nhiễu hứng thú của ta?”