Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 23: Cắn ta đi

Ký ức đỏ như máu lại xuất hiện, tay không ngừng run rẩy, nàng ta dường như lại nghe được tiếng nức nở ngày đó, cảm nhận được sự đau khổ khi lưỡi kiếm lạnh lẽo xẹt qua lưng.

Lông mi Bạch Sương run rẩy, nhìn theo vạt áo sạch sẽ.

Người này cười như gió xuân, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi mỏng hơi cong lên mang theo vài phần thương hại, ánh mắt nên xuất sắc nhất lại nhắm lại, lông mi ở trước mắt ném ra một mảnh ám ảnh nhỏ.

Mặc dù hắn đã trưởng thành, mặc dù lúc trước không hề nhìn thấy dung mạo của hắn, nhưng vào giờ phút này, nàng ta lại có thể xác định hắn chính là người kia.

Trên đời này không ai có thể dung hợp sự dịu dàng và tàn nhẫn tốt như vậy.

Bạch Sương không để ý ánh mắt tò mò ở xung quanh, cắn răng rút dao găm từ trong tay áo ra, trong lòng nàng ta rõ ràng, tên điên này sẽ không bận tâm có người ở đây hay không, chọc hắn không vui, tất cả đều phải bị diệt trừ.

Không thể lùi bước, Bạch Sương ức chế bản năng run rẩy, không chút do dự mà đâm về phía ánh mắt của hắn, khoảng cách này, không ai có thể né tránh.

Dao găm sắc bén xẹt qua máu thịt, rơi xuống từng giọt máu, mũi đao dừng ở trước mắt hắn, chỉ suýt chút nữa là có thể đâm vào rồi.

Thất bại rồi.

Bạch Sương buông dao găm ra, thất thần ôm vết thương trên đầu gối.

“Ngươi có bệnh sao? Có thể tránh sao lại không tránh!”

Giọng nói của thiếu nữ không nhỏ, mang theo sự buồn bực, còn mang theo vài tia đau đớn rung động, gọi Bạch Sương từ trong khẩn trương thất thần trở về.

Ánh mắt nàng ta lại tập trung, tiêu điểm rơi vào bàn tay đầm đìa máu tươi của Lý Nhược Thủy, rơi vào khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng của Lộ Chi Dao.

Lại có người đỡ đao cho tên điên này.

"Ta hỏi ngươi, sao ngươi không tránh?"

Lý Nhược Thủy ném dao găm trong tay đi, ngữ khí nhất thời kém hơn rất nhiều, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy người này cố ý.

Tuy nói khoảng cách kia rất gần, nhưng chắc chắn hắn có thể tránh được, nàng đã tận mắt nhìn thấy người này dùng hai ngón tay để kẹp lấy đao của Lục Phi Nguyệt.

“… Ngươi cười cái gì?”

Lý Nhược Thủy nhìn nụ cười của hắn, nhất thời lại sinh ra hàn ý, không nhịn được mà lui về phía sau một bước.

“Ta đang cười, ngươi luận võ thắng rồi.”

Sau khi Lộ Chi Dao trả lời những lời này, nhặt con dao găm kia lên từ trên mặt đất, mặt mày nhu hòa mà "nhìn" Bạch Sương.

Dao găm xoay một vòng ở đầu ngón tay hắn, nhuộm ngón tay trắng nõn thành đỏ tươi.

“Vốn quấy nhiễu hứng thú của ta thì nên lấy mạng của ngươi, nhưng hiện tại, công lao tương đương, chỉ cần một cánh tay của ngươi.”

Hồi ức dâng lên trong lòng, Bạch Sương muốn chạy trốn, hai chân lại không nghe sai khiến, chỉ đành sững sờ ở chỗ đó.

Lý Nhược Thủy nhìn Bạch Sương run rẩy như trấu, sắc môi trắng bệch, giơ tay cản Lộ Chi Dao lại.

“Đợi đã, đi băng bó với ta, máu sắp chảy khô rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, Lộ Chi Dao nào không hiểu ý của nàng, hắn bất đắc dĩ cười cười, thu tay lại.

Bạch Sương nhìn hai người một cái, chịu đựng sự đau đớn của đầu gối mà phi thân rời đi.

Lý Nhược Thủy đã thắng Bạch Sương, vào bốn người mạnh nhất, bốn người chia đánh hai hai, đấu thêm vòng thứ hai là có thể định ra người chiến thắng.

Nhưng bởi vì Lý Nhược Thủy bị thương ngoài ý muốn, trận đấu đành phải tạm dừng.

Trịnh gia bao hết tửu lâu, mời đại phu chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào ở lầu một, Lý Nhược Thủy đang chữa thương ở chỗ này.

“Không phải là ngươi đã tính toán được ta sẽ cản giúp ngươi cchứ?”

Lý Nhược Thủy càng nhớ lại càng thấy không đúng, nàng cũng không đi lòng vòng, mà trực tiếp hỏi.

“Ta không nhìn thấy." Lộ Chi Dao giơ tay chỉ vào mắt mình: "Không nhìn thấy thì làm sao mà né tránh?”

“Ngươi đây là trợn mắt nói dối.”

Không nhìn thấy còn có thể khiến cho nàng tiếp được nhiều chiêu của Bạch Sương như thế sao?

Lộ Chi Dao cười khẽ một tiếng, nâng tay nàng lên, có tâm tình tốt mà mắt thường cũng nhìn thấy được.

“Ta có mở mắt hay không, đều là nói dối.”

Lý Nhược Thủy:...

Luôn lừa gạt người khác, không hiểu sao Lý Nhược Thủy lại không trả lời hắn, đảo mắt nhìn về phía đại phu.

“Đại phu, nếu không ông thuận tiện xem mắt cho hắn thử xem?”

Đại phu tóc bạc mắt mờ quét mắt nhìn hắn, thu dọn đồ đạc trên bàn: "Ta không thể trị được.”

Lý Nhược Thủy mở to hai mắt, có chút kinh ngạc: "Làm sao ông biết?”

“Ta hành nghề y mấy chục năm, có thể nhìn ra được." Đại phu nhận lấy băng gạc và rượu thuốc trong tay dược đồng, bắt đầu xử lý vết máu trên tay nàng.

Đang lúc Lý Nhược Thủy cảm thán, cảm giác mát mẻ nắm cổ tay mình chậm rãi co rút lại, cảm thán nhất thời biến thành run rẩy.

Tay kia của Lộ Chi Dao gõ nhẹ lên mặt bàn, ngữ điệu du dương: "Sao ngươi lại biết được?”

Ánh mắt Lý Nhược Thủy mơ hồ, theo bản năng ngồi thẳng lưng: "Ta sống mười mấy năm, nhìn ra được.”

Đại phu: "......”

Máu bẩn xung quanh được rửa sạch sẽ, đại phu dùng băng gạc dính rượu thuốc bắt đầu khử trùng vết thương.

“Rất đau, chịu đựng một chút.”

Rượu thuốc màu vàng nâu quét qua xung quanh miệng vết thương, mang đến một cảm giác đau đớn nóng bỏng, đau đến mức khiến Lý Nhược Thủy trực tiếp rưng rưng nước mắt.

“Cô nương, ngươi đừng run, càng run càng đau.”

Lý Nhược Thủy nén nước mắt, giọng run rẩy: "Không phải ta muốn run, mà là không khống chế được.”

Nghe vậy, Lộ Chi Dao lập tức dùng hai tay kéo tay phải của nàng ra, dừng động tác theo bản năng của nàng lại.

Vết thương của Lý Nhược Thủy khá sâu, khử trùng cũng phải tốn sức, vết thương trên lòng bàn tay và ngón tay được rượu thuốc bôi lên, đau đến cơ bắp tay nàng không tự giác mà co quắp, nàng lại theo thói quen ngậm miệng nhịn xuống.

Lộ Chi Dao dường như nghĩ tới điều gì đó, hơi nghiêng người, đưa bả vai đến bên miệng nàng, ngữ điệu mềm mại.

“Chi bằng cắn ta đi.”

Hàm răng của Lý Nhược Thủy đã bị nàng cắn đến bủn rủn từ lâu, lúc này bả vai đầu sỏ gây nên đang ở ngay chỗ này, không cắn thì phí.

Nàng tuyệt đối không khách sáo, há miệng cắn một ngụm.

Lần này không chỉ là giảm bớt thống khổ, còn mang theo cảm xúc không nói rõ được.

Nghĩ đến đủ loại chuyện lúc trước, Lý Nhược Thủy càng dùng sức cắn hơn, cố gắng phóng thích ra cảm xúc tồn đọng mấy ngày nay ở trong miệng.

Nhưng đối với hắn mà nói, đau vai không phải đau, mà là vui vẻ.

Mặt mày Lộ Chi Dao cong cong, nụ cười càng ấm áp hơn, hắn mở miệng khích lệ.

“Mạnh hơn một chút.”

Máu và thịt đều bị cắn mạnh, dùng sức ép ra đau đớn, hắn tinh tế hưởng thụ, cảm thụ được sung sướиɠ dâng lên từ đáy lòng.

Chỉ cắn một cái mà đã vui vẻ như thế, nếu như ngày nào đó bị Lý Nhược Thủy gϊếŧ chết, liệu có phải gọi là cực lạc hay không?