Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 21: Tham chiến

Thanh kiếm lạnh lẽo hơi nặng trong tay này thường xuyên treo ở bên hông Lộ Chi Dao, cũng không rời người.

Còn tưởng rằng hắn quý trọng như thế nào, nhưng hiện tại vì để mình vui vẻ, không chút do dự mà nó nhét vào trong tay người khác.

“Thực chiến cái gì chứ.”

Lý Nhược Thủy cầm kiếm, có chút bất đắc dĩ hỏi.

"Tuy nói sư phụ ta là phế nhân, nhưng bà ấy cũng coi như biết dạy người, dạy kiếm pháp thì sẽ ném ta vào hoàn cảnh nguy hiểm, không cần ai chỉ điểm, dựa vào bản năng là có thể vận dụng kiếm pháp, tiến bộ thần tốc."

“Ngươi còn chưa dạy chiêu thức, đã muốn ta tiến bộ thần tốc rồi sao?”

“Chiêu thức không khó." Hắn nghiêng tai nghe tiếng luận võ trên lôi đài.

“Năm đó lúc sư phụ dạy ta, dùng dây thừng cột vào khớp xương của ta, giống như chơi rối gỗ mà dạy ta chiêu thức, thú vị còn nhớ kỹ.”

Hình như có chút đạo lý.

Hả?

Cách thức chơi rối gỗ này làm sao mà có đạo lý được, không phải là nàng đã bị đồng hóa rồi đó chứ!

Lý Nhược Thủy lập tức sợ đến vỗ vào mặt, cố gắng kéo lại tư duy bình thường của mình, có chút kỳ lạ mà nhìn hắn.

“Sao đột nhiên ngươi lại có hứng thú như vậy?”

Lộ Chi Dao nhắm mắt lại, tay Lý Nhược Thủy cầm chuôi kiếm, ngữ khí mềm mại.

"Lá gan của ngươi nhỏ, lại không thích cử động, nhưng thắng ở đầu óc linh hoạt, dạy ngươi học võ nhất định là sẽ rất thú vị, có lẽ ngày nào đó, ngươi còn có năng lực gϊếŧ chết ta."

Đã quen với lời nói bệnh hoạn của hắn từ lâu, Lý Nhược Thủy bất đắc dĩ rút tay ra, ôm thanh kiếm kia.

Gϊếŧ hắn chính là triệt để chặt đứt đường về nhà, Lý Nhược Thủy không ngốc như vậy.

“Vậy hy vọng của ngươi thất bại rồi. Ta không chỉ không gϊếŧ ngươi, ta còn có thể che chở cho ngươi.”

Người bình thường nghe nói như thế đều nên mang chút cảm động, nhưng tên điên cuồng này lại khác, hắn mất hứng.

Lộ Chi Dao thu lại ý cười, tay đang cầm tay nàng cũng thu lại, giọng nói nhàn nhạt.

“Gạt người cũng không phải là chuyện thú vị gì.”

Người này chính là kỳ quái như thế, lúc gày bẫy hắn thì hắn vui vẻ cười đến nắng chói hơn cả ngày xuân, nói lời thật lòng thì hắn lại lạnh mặt, khóe môi cũng bình tĩnh.

Đúng là quá khó nắm bắt.

"Những gì ta nói là sự thật."

Sau khi Lý Nhược Thủy nhấn mạnh lần nữa, hơi tức giận mà đổi vị trí kiếm đang ôm trong lòng, không hề nhìn hắn, đương nhiên cũng bỏ lỡ vẻ mặt thất thần rõ ràng của Lộ Chi Dao.

Trên đài đã đánh được vài vòng, bởi vì đều là cọ xát, tiến trình luận võ rất nhanh, ngay cả Lục Phi Nguyệt báo danh lúc sau cũng đã so tài vài trận.

Dựa theo những người còn lại trên sân hôm nay, chỉ cần nàng ta thắng thêm một nhóm khác, là có thể cạnh tranh bốn người đứng đầu rồi.

Đao mạ vàng trong tay Lục Phi Nguyệt đã đưa cho Giang Niên, hôm nay nàng ta cầm thanh lợi kiếm bình thường, đang giằng co với một tổ khác.

“Bạch Sương đấu với Lục Phi Nguyệt, bắt đầu.”

Lục Phi Nguyệt mặc một bộ đồ màu đen, mà nữ tử tên là Bạch Sương có tướng mạo thanh tú kia lại mặc một bộ đồ màu trắng, đầu đeo lụa hoa, nhìn thế nào cũng giống như đám ma.

Thế nhưng, khiến cho người ta cảm thấy rất giống với nữ tử áo trắng trong vụ án lừa bán lúc trước.

Hiển nhiên Lục Phi Nguyệt cũng phát hiện ra điểm này, lúc giao thủ với nàng ta cũng động tay động chân một chút, muốn thăm dò đối phương.

Quả nhiên, kiếm chiêu và thân pháp này giống y như đúc vị nữ tử mặc đồ trắng phun mùi thơm kia.

Lục Phi Nguyệt không muốn buông bỏ chỗ đột phá trùng hợp gặp phải này, động thủ tăng thêm mười phần sức lực, một lòng muốn bắt được nàng ta.

Đao quang kiếm ảnh, chiêu thức dần dần thay đổi mùi vị, ai cũng nhìn ra được mùi thuốc súng.

Xa xa tiếng chim hót vang lên, Bạch Sương lập tức thay đổi thân pháp, chiêu chiêu trực thủ chỗ yếu hại, tốc độ cũng nhanh hơn, đám quần chúng xung quanh kinh ngạc đến buông cả hạt dưa xuống.

Lục Phi Nguyệt đã tập võ từ nhỏ, lại phá án nhiều năm, đánh nhau với Bạch Sương cũng không rơi vào hạ phong, mỗi một chiêu đều tiếp được.

Nhưng trong nháy mắt thân thể dừng lại, quỳ một gối xuống đất, qua loa nâng kiếm ngăn cản.

Giang Niên cách đó không xa đang muốn tiến lên, lúc nhìn thấy ánh mắt Lục Phi Nguyệt thì dừng bước, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Sương.

Hai người bọn họ tiếp tục chiến đấu, Lý Nhược Thủy thấy vậy không khỏi nhíu mày.

Trong nguyên tác Lục Phi Nguyệt một đường giành được hạng nhất, sao giữa đường lại gϊếŧ ra Trình Giảo Kim chứ? Nguyên tác lại bẫy người rồi?

“Lục Phi Nguyệt trúng ám khí rồi." Lộ Chi Dao nhẹ nhàng nói: "Người giao đấu với cô ấy có vấn đề gì không?”

“Chắc là người có liên quan đến vụ án lừa bán kia.”

Lý Nhược Thủy nhìn Lục Phi Nguyệt đang chống đỡ trên lôi đài, trong lòng có chút suy đoán.

Đây chính là hiệu ứng cánh bướm.

Lúc ba người Lục Phi Nguyệt tìm được mảnh rừng lê kia đã qua thời gian rất lâu, cũng không đυ.ng phải nữ tử áo trắng kia, chỉ bắt được một vài người để kết thúc, cứu hai ba vị thiếu nữ chưa bị đưa đi kia.

Lần đó được Lý Nhược Thủy mang đi, không chỉ gặp phải người dẫn đầu, còn tìm được không ít chứng cứ.

Tuy rằng kết quả đều là cứu người, không phát hiện ra hung thủ thật sự, nhưng chi tiết trong đó lại nhiều hơn không ít, cốt truyện tương ứng cũng có chút thay đổi.

Lục Phi Nguyệt vốn nên bỏ qua Bạch Sương đã nhận ra nàng ta.

Không biết Lục Phi Nguyệt bị thương ở đâu, nhưng thế công của nàng ta rõ ràng đã chậm lại, dần dần trở nên bị động, màu môi cũng trắng hơn vài phần.

Bạch Sương lạnh lùng nhìn nàng ta, tốc độ tay cầm kiếm không chậm: "Bọn ta cũng không cần tính mạng của ngươi, thu tay nhận thua là được.”

“Không có khả năng.”

Lục Phi Nguyệt cố gắng giữ vững tinh thần, cắn răng ngoan cố kháng cự, nhưng thân thể không theo kịp cũng là sự thật, vừa mới không cẩn thận, cánh tay đã bị chém một kiếm.

“Vừa muốn bắt được điểm đột phá, vừa muốn hoàn thành nhiệm vụ lẻn vào Trịnh phủ." Giọng nói mang theo ý cười của Lộ Chi Dao vang lên bên tai nàng: "Đáng tiếc thực lực không đủ, không thể có cả hai.”

“Không đủ cũng phải làm, đây mới là chỗ khiến người ta khâm phục.”

Lý Nhược Thủy nhìn hắn một cái: "Loại chuyện này không ép buộc, có người hiểu, có người vĩnh viễn cũng không nghĩ ra.”

Lộ Chi Dao gật gật đầu, làm như nghĩ tới điều gì đó, tay đặt sau lưng Lý Nhược Thủy.

“Vậy ngươi là loại nào?”

“Ta không làm được như tỷ ấy, đương nhiên là rất khâm phục rồi.”

Lộ Chi Dao cúi đầu nở nụ cười, Lý Nhược Thủy nhất thời cảm thấy trong lòng như lông dựng, nhấc chân đi sang bên cạnh, lại bị hắn ôm eo, ngăn di chuyển.

“Chi bằng ngươi đi giúp cô ấy đi?”

Một chưởng đánh vào sau lưng, đưa Lý Nhược Thủy lên lôi đài đang chiến đấu kịch liệt kia.

Lộ Chi Dao lấy ra một ít bạc vụn từ túi tiền, đưa cho người qua đường bên cạnh.

“Có thể mua ít đậu phộng ở chỗ ngươi không?”

Mặt như quan ngọc, cười như gió xuân, hai tròng mắt khép hờ, khuôn mặt cực kỳ lừa gạt này lại lần nữa lừa gạt được người qua đường.

“Cho, cho ngươi cả.”

“Đa tạ.”

Lý Nhược Thủy lên đài, không hề nghiêng lệch mà rơi xuống bên cạnh hai người Lục Phi Nguyệt.