Không biết cửa sổ xe đã bị mở ra lúc nào, ánh mặt trời mới có thể chiếu vào từ cửa sổ, ấm áp bao phủ trên người hai người đang ôm nhau ngủ.
Lý Nhược Thủy đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy rõ sắc mặt, Lộ Chi Dao quỳ gối nghiêng đầu mà ngồi, tóc đen che nửa khuôn mặt, tay trái còn cầm đuôi tóc của Lý Nhược Thủy.
Bụi bặm trong ánh sáng không ngừng bay múa xung quanh hai người, không khí có vẻ yên tĩnh lại bình yên.
Mọi thứ hòa quyện với nhau như cá và nước, như ánh sáng và cây cối.
Thân thể Lộ Chi Dao khẽ nhúc nhích, mái tóc đen che khuất mặt từ trên gò má chảy xuống, lộ ra khuôn mặt như ngọc của hắn.
“Trời sáng rồi sao?”
Giọng nói sạch sẽ, không có một chút khàn khàn khô khốc nào, rất khó để cho người ta phán đoán rốt cuộc có phải hắn vừa mới thức dậy hay không.
Giang Niên sửng sốt một lát, gật đầu, nhớ ra hắn không nhìn thấy, lại lúng túng đáp: "Sáng rồi.”
Sáng sớm không khí nhẹ nhàng khoan khoái, chim tước líu ríu kêu ở đầu cành, gió hơi lạnh thổi vào xe ngựa, thổi tỉnh Lý Nhược Thủy sắp tỉnh chưa tỉnh.
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, nàng cau mày, thích ứng với ánh sáng rồi mới mở mắt ra, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài xe ngựa, sau khi bối rối trong chốc lát, xấu hổ tràn lên trong lòng, lập tức bò dậy thu dọn chăn, dành ra không gian trong xe ngựa.
“Lục tỷ tỷ, thật ngại quá, lại để hai người đứng bên ngoài lâu như vậy.”
Sợi tóc từ lòng bàn tay trượt đi, Lộ Chi Dao vuốt ve đầu ngón tay vài cái, đứng dậy ngồi qua một bên.
Lục Phi Nguyệt nhận lấy chăn, đặt nó vào thùng xe, thần thái tự nhiên, không có một chút xấu hổ nào.
“Không sao, bọn ta cũng chỉ vừa mới thức dậy.”
Giang Niên ở bên ngoài xe dắt ngựa, ba người còn lại ngồi trong xe, trong không khí quanh quẩn một bầu không khí yên tĩnh kỳ quái.
Nhưng dường như chỉ có Lý Nhược Thủy cảm nhận được, trong sự an tĩnh này lộ ra một tia xấu hổ như có như không.
Tối hôm qua cơ thể thật sự là quá đau, không có tâm tình suy nghĩ những thứ khác, nhưng bây giờ đã không sao, những thứ nên rối rắm không nên rối rắm như thủy triều vọt tới.
Trước đây luôn cảm thấy hắn là một người điên cuồng, chỉ quan tâm mình vui vẻ, không nghĩ tới lần này lại sẵn lòng hao phí nội lực để giúp nàng, còn giúp cả đêm.
Hiện tại tâm tình của Lý Nhược Thủy rất phức tạp.
Một mặt là biết cách làm người của hắn, hắn làm như vậy chắc chắn không phải bởi vì động lòng, nhưng rốt cuộc là bởi vì cái gì thì nàng cũng không biết.
Mặt khác là chính nàng, tuy rằng lòng của Lý Nhược Thủy lớn, nhưng cũng không làm được một mình ngủ chung với nam nhân khác mà không hề tự giác, thơm ngon vô cùng.
Cho dù tối hôm qua là bởi vì độc phát, nhưng cũng không đến mức ngã đầu đã ngủ buông lỏng như vậy.
Chỉ có một lời giải thích, trong tiềm thức nàng đã bắt đầu tin tưởng Lộ Chi Dao rồi.
Chuyện này quả thực còn khiến cho Lý Nhược Thủy khϊếp sợ hơn so với chuyện phát hiện hắn là một tên điên.
Dựa theo thế phát triển này, tám chín phần nàng cũng sẽ góp phần vào, đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lý Nhược Thủy như ngồi trên đống lửa mà nhìn hai người còn lại, sắc mặt Lục Phi Nguyệt lạnh lùng nhưng thực tế là đang ngẩn người thất thần, Lộ Chi Dao lại giống như thường ngày, khóe môi mang theo nụ cười dựa vào vách xe.
Sau đó, đầu ngón tay hơi có vẻ tái nhợt của hắn gõ vào ghế xe, phát ra tiếng tùng tùng rất nhỏ, nhịp điệu dần dần nhanh hơn, rõ ràng là đồng bộ với tiếng tim đập của nàng - -
“Nghe nói cảnh sắc xung quanh Thương Châu không tệ, ta đi xem một chút.”
Không đợi hai người phản ứng lại, Lý Nhược Thủy đã lao ra khỏi xe ngựa ngồi lên gọng xe.
Nghe được tiếng cười không kiềm chế được, Lục Phi Nguyệt bị kinh ngạc hoàn hồn, mờ mịt nhìn mu bàn tay đang che khuất khóe môi của Lộ Chi Dao.
Nàng ta đã bỏ lỡ chuyện gì sao?
Gió mát thổi tới trên mặt, cỗ khô nóng khó hiểu kia cũng đã tiêu tan, Lý Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đã thấy Giang Niên kéo dây cương, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn nàng.
Lý Nhược Thủy: "...?”
“Cùng người nhưng không cùng mệnh mà." Giang Niên thở dài một hơi: "Ta và Phi Nguyệt đã quen biết hai năm, nhưng tiến triển còn không nhanh bằng hai người.”
“Còn không phải sao.”
Lý Nhược Thủy lặng lẽ châm chọc, lại nghĩ đến trong nguyên tác hai người phải đến hơn hai trăm chương mới tâm sự với nhau.
Dài như vậy, lại không giới thiệu thêm về bối cảnh cho nam phụ Lộ Chi Dao này, làm hại hiện tại hai mắt nàng tối sầm.
Tuy nói là tháng ba, nhưng dọc theo đường đi cũng đã nở rất nhiều hoa, vì đè xuống suy nghĩ hỗn loạn của mình, Lý Nhược Thủy hái bông được bông không, thuận tay đan thành vòng hoa.
Giang Niên nhìn vòng hoa dần dần hình thành trong tay nàng, không khỏi cảm khái: "Cao thủ đó, sao ta lại không nghĩ tới chứ!"
Còn chưa nói xong, hắn thi triển khinh công đi hái hoa trên đường, ngựa không ai điều khiển liền đi về phía có nhiều cỏ xanh.
"Ngươi kéo ngựa cho tốt chứ!"
Lý Nhược Thủy giơ tay nắm dây cương, xe ngựa lại đột nhiên xóc nảy một cái, thân thể lảo đảo sắp ngã xuống, một bàn tay hơi lạnh bắt lấy nàng.
Nàng đảo mắt nhìn lại, Lộ Chi Dao đang đi ra từ trong xe, ngồi trên gọng xe, bàn tay kia theo cổ tay nàng trượt vào lòng bàn tay, tiếp nhận dây cương kia.
“Ngươi nói phương hướng đi.”
Nghe giọng nói của hắn, trên cổ tay còn lưu lại một ít cảm giác mát mẻ, lòng Lý Nhược Thủy đột nhiên yên tĩnh lại.
“Bên trái một chút, trở lại quỹ đạo.”
Dưới tay tăng tốc, một vòng hoa đã làm thành, giọng nói của nàng không khác gì ngày xưa: "Tặng ngươi, ta đặc biệt làm đó.”
Cành hoa mềm mại kẹp lấy dây mây, mang theo hương hoa nồng đậm, được đặt vào trong lòng hắn.
Lộ Chi Dao yên lặng trong chớp mắt, khóe môi lại nhếch lên độ cong quen thuộc, hắn lại chỉ đặt vòng hoa sang một bên, tiếng nói ôn hòa trả lời.
“Đa tạ.”
Lý Nhược Thủy nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
Vừa rồi nàng đang suy nghĩ miên man gì thế, mục tiêu của nàng vẫn luôn là công lược thành công rồi sau đó về nhà, không thể bị những suy nghĩ miên man này trì hoãn được.