Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 17: Ôm nhau ngủ

Tiếng sấm nổ vang, hạt mưa to như hạt đậu đập vào nóc xe, ào ào giống như trân châu rơi đầy đất.

Một tia chớp trắng bạc cắt qua bầu trời đêm, ánh sáng mãnh liệt này xuyên thấu qua cửa sổ xe, khoảnh khắc chiếu sáng bên trong, chiếu ra hai bóng dáng trầm mặc.

Xe ngựa cũng không tính là rộng rãi, hai người vây quanh chăn bông ngồi ở chính giữa, xung quanh đều là ghế ngồi kẹp, thật sự khó có thể cứu vãn, nhưng không thể không nói quả thật rất ấm áp.

Cho dù tay chân Lý Nhược Thủy vẫn lạnh như cũ, nhưng cũng xem như đã tốt hơn rất nhiều so với phần hàn ý thấu xương lúc trước.

Nàng tựa vào trong lòng Lộ Chi Dao, ngủ cũng không ngủ được, xung quanh lại là một mảnh tối đen, nhạt nhẽo buồn chán, nàng mở miệng.

“Lúc ngươi trúng độc cũng giống như ta sao? Cũng quấn chăn sao?”

Lộ Chi Dao lẳng lặng ôm nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, giọng nói trong bóng tối có vẻ mờ mịt.

“Trời làm chăn, nước làm giường.”

“Có ý gì?”

Lộ Chi Dao khẽ cười một tiếng, không trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, mà là tiếp tục lượn theo tóc của nàng, hỏi ngược lại: "Ngươi biết như thế nào để giảm bớt hàn độc không?"

“Chẳng lẽ không phải giống như bây giờ sao? Dùng nội lực?”

Lý Nhược Thủy vừa ngẩng đầu, lại bị hắn dịu dàng ấn trở về, nghe hắn rủ rỉ nói.

“Người trúng độc vận nội lực chống cự sẽ đứt gân đứt mạch, nếu muốn để cho mình không khó chịu như vậy, chỉ có thể hấp thu nhiệt độ từ bên ngoài. Sư phụ ta là phế nhân, không có nội lực, nhưng cho dù có, bà ấy cũng không thể giúp ta.”

Lý Nhược Thủy thở dài một tiếng, giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn tỏ vẻ an ủi.

“Lúc ấy ta còn nhỏ, vẫn không hiểu đau cũng là đạo lý vui vẻ, cho nên đã co rúm trong cỏ lau để sưởi ấm.”

Nghe nói như thế, tay Lý Nhược Thủy không vỗ nổi nữa.

"Nhưng cỏ lau chỉ là cỏ lau, sẽ không tản nhiệt, ta muốn đi ra, lại bởi vì không nhìn thấy, một cước ngã vào trong hồ.

Đó là bên hồ, đường nước vừa tới eo ta, nếu như sâu hơn một chút, chỉ có thể chìm ở trong hồ cho cá ăn. Thế nhưng cũng chính là như vậy, ta mới phát hiện cách tốt nhất để giảm bớt hàn độc chính là ngâm vào trong nước.”

Nói đến cuối, Lộ Chi Dao còn cười vài tiếng, vui vẻ như đang nhớ lại chuyện thú vị thời thơ ấu của mình.

Một câu chuyện xưa ngắn ngủi, tràn đầy hố rãnh, Lý Nhược Thủy nghe đến trăm mối cảm xúc ngổn ngang, các loại cảm xúc thương tiếc, im lặng, kinh hãi đan xen cùng một chỗ, cuối cùng hợp thành một câu.

“Hay là lúc nào đó ta dạy ngươi bơi nha?”

Giọt mưa lộp bộp rơi xuống, tiếng sấm nổ vang, gió mạnh thổi cửa xe đóng chặt đến kêu xèo xèo, như là một giây sau sẽ phá cửa mà vào.

Trong xe tối đen rơi vào yên tĩnh quỷ dị, tâm tư Lý Nhược Thủy quay lại, bắt đầu cân nhắc có phải mình đã nói sai rồi hay không.

"Đúng vậy, lỡ như lần sau ngươi rơi xuống nước, sẽ không bị chìm vào trong nước cho cá ăn..."

Giải thích vài câu, giống như càng kỳ quái hơn, Lý Nhược Thủy dứt khoát ngậm miệng lại, trong lòng bắt đầu đếm dê, hy vọng có thể làm cho mình lập tức ngủ thϊếp đi, tránh khỏi bầu không khí xấu hổ quỷ dị này.

Khi nàng đếm đến con cừu thứ mười tám, giọng nói dịu dàng của Lộ Chi Dao lại vang lên trong bóng tối.

"Đây là hẹn ước thứ hai với ta sao?"

“Không tính." Lý Nhược Thủy cẩn thận suy nghĩ một chút: "Đây là thương lượng.”

"Ngươi đang trưng cầu sự đồng ý của ta sao?"

Giống như là nghe được chuyện gì mới mẻ, âm điệu của hắn cao hơn một chút, không hề mang theo thờ ơ trong nhu hòa giống lúc trước.

“Chẳng lẽ ta còn có thể ép buộc ngươi, ném ngươi xuống nước sao?”

Lý Nhược Thủy tưởng tượng ra hình ảnh chính mình bức bách hắn, không nhịn được mà cười ra tiếng: "Hiện tại trong đầu đều là dáng vẻ ngươi bị ép bơi lội, lại còn dịu dàng mỉm cười.”

Vốn dĩ nàng đang tựa vào vị trí ngực trái của Lộ Chi Xa, nụ cười này, ngay cả trái tim hắn cũng chấn động, cảm giác rất kỳ dị.

Cười được một nửa, Lý Nhược Thủy nhất thời nghĩ tới chuyện ngồi thuyền trôi dạt trong huyệt động lúc trước.

"Ngươi không biết bơi, vậy tại sao lúc ngồi thuyền trong huyệt động ngươi lại không hề sợ hãi, còn buông tay ra chứ?"

“Ta không biết bơi, nhưng không có nghĩa là ta sợ rơi xuống nước.”

Cũng đúng, người còn không sợ chết làm sao có thể sợ rơi xuống nước chứ.

Lý Nhược Thủy ngáp một cái, trong mắt nổi lên sương mù: "Ta buồn ngủ rồi.”

Nàng luôn ngủ đúng giờ, đến giờ liền buồn ngủ, lúc trước ngồi xe ngựa cũng là như vậy, nghe hai người Lục Phi Nguyệt nói chuyện, cứ nghe cứ nghe, mở mắt ra cũng đã đến hừng đông.

Mưa bên ngoài xe cũng không có xu thế giảm đi, cây lá ở gần đó bị đánh vang lên ào ào, thỉnh thoảng có tiếng sấm nổ vang, nhưng tất cả những chuyện này đều thành khúc thôi miên ở trong tay của Lý Nhược Thủy.

Chăn ấm áp và nhiệt độ cơ thể hơi cao khiến cho nàng cảm giác cực kỳ an toàn, còn không đợi được Lộ Chi Dao đáp lại, nàng đã nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.

Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp nhất thời trở nên yên tĩnh.

Lộ Chi Dao là mù từ khi vừa sinh ra, ngũ giác trời sinh cũng vô cùng nhạy bén, ở trong mắt người thường chỉ là đêm mưa, nhưng đối với hắn mà nói lại ồn ào quá mức.

Mưa rơi xuống cây lá, như từng viên ngọc trai rơi xuống xe, mây và sấm sét cuồn cuộn, từng tiếng từng trận truyền vào bên tai hắn, sau khi nước mưa cọ rửa dâng lên mùi bùn chui vào mũi, khiến cho người ta không thể tránh né được.

“Mưa đúng là khiến cho người ta không thích.”

Giống như tiếng thở dài ra khỏi miệng, hai tay hắn vô ý thức mà theo mái tóc đen của Lý Nhược Thủy trượt xuống, sau đó hít hít mũi, giống như là ngửi được thứ gì đó.

Lại là mùi hương thoang thoảng kia.

Hắn kề sát chóp mũi về phía Lý Nhược Thủy, hương thơm nhẹ nhàng dịu dàng quanh quẩn mà đến, che đi phần lớn mùi đất, hô hấp trong trẻo của nàng cũng che đi tiếng mưa rơi.

Lộ Chi Dao nghiêng tai tinh tế nghe trong chốc lát, lại cũng có chút buồn ngủ, hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng.

“Thật đúng là thần kỳ.”

Khẽ nhúc nhích thân thể, để cho nàng tựa vào gáy mình, để cho hơi thở kia phun lên vành tai, nghe nhịp điệu kéo dài này, Lộ Chi Dao nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.

Một đêm không mơ.

Mặt trời mọc cao, hạt mưa còn chưa khô khúc xạ ánh mặt trời, tạo ra một bức cảnh quan chói mắt.

Đất đai đổ mưa cả đêm được cọ rửa sạch sẽ, lá cây cũng rực rỡ hẳn lên, giữa không trung bay lên mùi bùn đất nhàn nhạt, gió ẩm ướt thổi qua xe ngựa, thổi vào miếu đổ nát.

Lục Phi Nguyệt tỉnh lại trong miếu đổ nát, mờ mịt nhìn Giang Niên đã thu dọn xong, hai gò má đỏ lên, ánh mắt không được tự nhiên mà dời đi, cố gắng tìm lại hình tượng lãnh diễm của mình.

“Hôm nay ngươi dậy khá sớm đó.”

Giang Niên mỉm cười dập tắt đống lửa, tiếp lời nàng ta.

“Nếu ta không dậy sớm, có lẽ trận gió này sẽ thổi bay cánh cửa.”

Lục Phi Nguyệt nghiêm mặt gật gật đầu, đứng dậy cầm lấy kiếm của mình, tiện tay sửa sang lại quần áo.

“Đa tạ.”

Giang Niên đã quen với dáng vẻ nghiêm túc của nàng ta từ lâu, cũng cầm bao quần áo đứng dậy, mỉm cười lắc đầu.

“Đi thôi, xem hai người trong xe thế nào.”

Hai người đi tới trước xe, ngựa trốn ở dưới mái hiên vỗ mũi một cái, sau đó lại cúi đầu gặm cỏ trước miếu đổ nát.

Lục Phi Nguyệt mở cửa xe, nhìn thấy hai người bên trong không khỏi ngẩn ra, cũng không tiến thêm một bước nữa.

Không có gì khác, chỉ là cảnh tượng trước mắt này hài hòa quá mức.