Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 16: Nghỉ ngơi trên xe ngựa

Ngón tay lạnh lẽo từ sau đầu trượt xuống, Lý Nhược Thủy lẩm bẩm ở trong lòng, không sao không sao cả, mạng vẫn còn, ngày mai cũng không cần chải tóc.

Thủ pháp thật sự rất giống với lúc nàng vuốt mèo, trong sự được đối đãi mềm mại như vậy, sống lưng Lý Nhược Thủy cứng ngắc buông lỏng xuống, cộng thêm nhiệt độ cơ thể bình thường của Lộ Chi Dao…

Bỏ đi, co được dãn được là đức tính tốt của nàng, bây giờ là thời điểm co được, không nên gây khó dễ cho mình.

Hai người Lục Phi Nguyệt vội vàng lấy chăn vào trong miếu, lúc nhìn tư thế của hai người kia thì đồng thời dừng bước lại, nhưng sau đó Lục Phi Nguyệt vẫn ôm chăn tiến lên.

“Lộ huynh, trong miếu bị dột nước mưa, đắp chăn thì sẽ tốt hơn.”

Trong ngực ôm Lý Nhược Thủy ngồi ở trên đài Phật, dáng vẻ an tĩnh dịu dàng của Lộ Chi Dao giống như tượng Phật thiếu nửa khuôn mặt phía sau hắn, ôn nhuận thân thiện.

Lông mi hắn khẽ run lên, có chút không vui vì bị quấy rầy, nhưng vẫn gật đầu.

“Đa tạ.”

Cho dù Lý Nhược Thủy đang được hắn ôm vào trong ngực, vẫn gian nan giãy dụa quay đầu nhìn Lục Phi Nguyệt, trong nụ cười cũng lộ ra vẻ vô cùng cảm kích.

“Cảm ơn Lục tỷ tỷ!”

Nữ chính không hổ là nữ chính, người đẹp tâm thiện, suy nghĩ chu đáo.

Nàng không nhịn được mà rùng mình một cái, vội vàng dùng chăn quấn chặt lấy mình.

Nhiệt độ cơ thể của Lộ Chi Dao cũng không tính là cao, chẳng biết tại sao, lại bắt đầu dùng nội lực đề cao nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ trong chăn thoáng cái đã cao lên.

Mặc kệ lúc trước Lý Nhược Thủy nhìn hắn như thế nào, nhưng giờ phút này, hắn chính là Bồ Tát hạ phàm.

Nàng vỗ vỗ bả vai của vị ân nhân cứu mạng này, không có chút suy nghĩ thanh nhã nào, không có chút ý vị công lược nào, mà là mang theo lời nói cảm ơn vô cùng chân thành.

“Cũng vô cùng cảm ơn ngươi, nếu không đêm nay cũng không biết làm sao để vượt qua.”

Loại hàn ý này từ bên trong dâng lên, lòng bàn tay có chà xát thế nào cũng không nóng, toàn thân từ trên xuống dưới dần dần cứng ngắc, xương cốt lạnh đến giống như cảm giác đau đớn muốn đóng băng vỡ tan, nàng thật sự không muốn trải nghiệm một lần nữa.

Có thể có người làm nhiên liệu để sưởi ấm cho nàng, nàng chỉ có thể cảm tạ.

Lộ Chi Dao không trả lời, chỉ chậm rãi thuận theo tóc nàng, từ gốc mái tóc đến đuôi tóc, sờ không đủ chậm rãi vuốt qua vuốt lại, nhưng không có chút ý vị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào, cũng không có một chút bầu không khí mập mờ nào.

Giang Niên liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh, định hỏi chuyện độc dược này.

“Nói đến, hình như Lộ huynh cũng từng trúng độc, trúng ở đâu, để bọn ta xem thử có thể tìm ra được đầu mối trong đó hay không.”

Lộ Chi Dao trầm mặc trong chốc lát, như là đang nhớ lại, lại như là không muốn để ý đến hắn, nhưng cuối cùng vẫn theo quán tính mà bật cười.

“Năm đó đi trộm gà ăn với sư phụ, không cẩn thận đã trúng, nhưng không biết ở đâu, tóm lại là một trang viên rất lớn.”

Sư phụ?

Trong đầu Lý Nhược Thủy nhớ lại cốt truyện, nhưng chỉ nghĩ tới những lời nói trước khi sư phụ hắn chết thảm, những thông tin còn lại cũng không viết ra, thậm chí ngay cả bà ấy tên gì cũng không rõ ràng lắm.

Cân nhắc một chút, Lý Nhược Thủy vẫn hỏi: "Sư phụ ngươi rất lợi hại nhỉ?”

Trong cuộc sống không dài của Lộ Chi Dao, có hai người tiếp xúc sâu sắc nhất với hắn, một người là mẹ hắn, một người là sư phụ hắn, chỉ có hiểu rõ hai người này, mới có thể hiểu rõ quá khứ của hắn.

Đã biết mẹ hắn là một người bệnh kiều không hơn không kém, vậy sư phụ hắn thì sao?

“Sư phụ ta rất lợi hại sao?" Lộ Chi Dao cười khẽ một tiếng, ngữ khí thỏa mãn.

"Gân tay gân chân của bà ấy đều bị cắt đứt, là một phế nhân, bằng không làm sao lại để ý đến một tên phế nhân như ta chứ?”

Ý ngoài lời nói, hình như sư phụ hắn cũng không phải người tốt lành gì.

Đυ.ng phải người cha tệ bạc, mẫu thân có bệnh, sư phụ khinh bỉ, Lý Nhược Thủy cũng muốn hô to khá lắm, hắn đây là thể chất gì thế, những người đυ.ng phải đều là kẻ ác.

Giang Niên nghe thấy lời này cũng có chút xấu hổ, cho là mình đã vạch trần vết sẹo của người khác, vội vàng xua tay giải thích.

“Ai nói chứ, võ công của Lộ huynh tốt như vậy, là kỳ tài võ học hiếm có.”

Lời này ra khỏi miệng, hắn cũng không tiện tiếp tục tìm hiểu tin tức, Lộ Chi Dao cũng không trả lời hắn, bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng củi cháy đùng đùng.

Lý Nhược Thủy núp ở trong chăn chỉ cảm thấy đáng tiếc, thầm than Giang Niên vẫn còn quá trẻ, hắn nên thừa dịp tâm tình hắn đang tốt để mà hỏi tiếp.

Lộ Chi Dao đang có tâm tình tốt có thể nói là có hỏi tất đáp, không kiêng kỵ gì, theo quan sát của nàng, hắn cũng không khó chịu về chuyện này giống người khác, nói không chừng còn có thể thuận theo lời hắn nói mà hỏi ra được.

Nhưng đề tài đã bị Giang Niên kết thúc, nàng còn hỏi tiếp nhất định sẽ khiến Lộ Chi Dao chú ý, chỉ có thể tìm cơ hội khác.

“Miếu này có hơi ẩm ướt lạnh lẽo, Nhược Thủy, không bằng hai người vào trong xe ngựa nghỉ ngơi đi.”

Lục Phi Nguyệt ném xuống một tiếng sấm sét ở trong sự yên tĩnh này, Lý Nhược Thủy và Giang Niên giống như bị giẫm đuôi mà nhìn nàng trong nháy mắt, một người là sợ, một người là kinh ngạc.

Lục Phi Nguyệt cũng bị phản ứng của hai người dọa sợ, trong giọng nói quả quyết mang theo vài phần do dự.

“Nơi này quả thật rất lạnh, quay về xe ngựa có thể sẽ ấm áp hơn rất nhiều… Không phải sao?”

Độc này không biết sẽ phát bao lâu, người duy nhất có thể giúp được Lý Nhược Thủy ở chỗ này chỉ có Lộ Chi Dao, tuy rằng tính tình của hắn kỳ quái, nhưng không phải người hèn mọn hạ lưu, vì cứu mạng, chuyện này không có gì không ổn.

Lúc trước khi Lục Phi Nguyệt đi làm nhiệm vụ thường có thương thế, nếu như để ý quá mức với những lễ nghi kia, e rằng không biết nàng ta đã uống bao nhiêu chén canh Mạnh bà rồi.

“Được.”

Thân thể đau đớn chiến thắng tâm lý sợ hãi, Lý Nhược Thủy nhanh chóng gật đầu đồng ý, dù sao hiện tại giảm đau là quan trọng nhất, trong miếu quả thật quá ẩm ướt, tùy tiện thổi một cái cũng có thể hô ứng với độc ở trong cơ thể nàng, càng lạnh như băng hơn.

Lộ Chi Dao khẽ gật đầu, ôm người từ trên đài Phật nhảy xuống, bước đi nhẹ nhàng, bộ đồ màu trắng nhẹ nhàng, giống như Bồ Tát nhỏ trong miếu đi ra.

“Vậy thì vất vả cho hai vị rồi.”