Ngói đen tường trắng, ngựa xe như nước.
Trên đường phố rộng lớn có thương đội ở các nơi lui tới, hương liệu, châu báu, nguyên liệu nấu ăn, dược liệu hiếm có đều có thể mua được ở đây.
Đây chính là Thương Châu, ngoại trừ Hoàng Thành thì chính là nơi giàu có và đông đúc nhất, phát đạt nhất trong thiên hạ.
[Tiến độ công lược ký chủ đã đạt tới một phần tư, sẽ căn cứ vào kết quả công lược mà phát thưởng nhiệm vụ.]
[Phát thưởng, bất cứ mảnh vỡ hồi ức nào cũng được*1, hai mươi lượng bạc vụn. Xếp hạng tổng hợp: Trung bình.]
[Mời kí chủ điều chỉnh phương hướng, không ngừng cố gắng, tự lực cánh sinh.]
“Khụ khụ!”
Lý Nhược Thủy đặt chén trà xuống, che miệng ho không ngừng, dường như là bị sặc.
Cái quái gì thế? Lúc trước nhiều lần suýt chút nữa đã chết rồi, cấp bậc lại chỉ có trung bình? Sao nàng lại không biết còn có chuyện xếp hạng nữa?
[Đánh giá cấp bậc có liên quan đến sự dao động tình cảm của mục tiêu công lược, trung bình đã là không tệ rồi, xin kí chủ đừng tự coi nhẹ mình.]
[Công lược có thành công hay không không nằm ở cấp bậc mỗi lần, mà là cuối cùng, kí chủ đừng có nhụt chí, cố gắng về nhà.]
Ho một hồi lâu, một bàn tay hơi lạnh mới vươn tới giúp nàng vỗ nhẹ lưng, phật châu bạch ngọc trên cổ tay vang lên đinh đang.
“Chậm một chút.”
Giọng nói nhẹ nhàng như dòng chảy, những người khác trong khách điếm nghe thấy cũng không khỏi len lén quay đầu nhìn một cái, sau đó ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc quay đầu lại bàn tán xì xào.
Chờ Lý Nhược Thủy khôi phục lại, hắn thu tay lại, tiếp tục cầm lấy đũa ăn thức ăn trong bát, sau đó rất có hứng thú mà cong mày.
“Ngươi chắc chắn thuốc giải ở Thương Châu chứ?”
“Chắc chắn." Lý Nhược Thủy thuận tay gắp cho hắn một miếng gà quay: "Ta còn biết ở đâu, chỉ là không biết làm sao mới lấy được.”
Trong nguyên tác, hai người Lục Phi Nguyệt dẫn theo Lộ Chi Dao đến Thương Châu, tuy nói là giúp hắn tìm thuốc giải, nhưng chủ yếu vẫn là tới chấp hành nhiệm vụ, lại trùng hợp phát hiện Hỏa Diệc Thảo ở trong nhà đối tượng nhiệm vụ, lúc này mới giúp hắn giải độc.
Nếu như muốn giải độc, chờ đợi thời cơ là được, cuối cùng sau khi Lục Phi Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy được Hỏa Diệc Thảo.
Nhưng quá chậm, trong lúc này còn có thể phát độc, thật sự quá đau khổ.
Hỏa Diệc Thảo ở trong nhà của một vị phú thương, đập tiền mua cũng không nổi, nếu muốn trộm, chắc chắn Lục Phi Nguyệt không muốn, bản nàng cũng không biết võ công...
“Bây giờ ngươi có hứng thú nhận lệnh đăng phần thưởng, giúp ta lấy thuốc giải không?”
Lộ Chi Dao ăn thức ăn nàng gắp vào, chân mày giãn ra, nụ cười ôn hòa.
“Lần trước cứu ngươi là ta tự nguyênk, nhưng lần này phải tính tiền. Ta rất đắt đó.”
Lý Nhược Thủy ôm hai mươi lượng vừa lấy được, trên mặt mang theo vài phần do dự: "Đắt bao nhiêu?”
Lộ Chi Dao không nhanh không chậm giơ ra một con số, sau khi nghe được tiếng hít khí lạnh của Lý Nhược Thủy, nụ cười càng nhu hòa hơn.
“Ngươi tính toán qua rồi đó? Ta đỡ kim châm cho ngươi, về tình về lý ngươi không nên giúp ân nhân cứu mạng của mình sao?"
“Thay vì nói chuyện cứu mạng, không bằng như vầy đi.”
Lộ Chi Dao buông đũa xuống, thần sắc nghiêm túc.
"Ngươi đưa tóc cho ta, ta lấy thuốc giải giúp ngươi.”
Lộ Chi Dao quy hết tâm tình tốt của hôm qua là bởi vì tóc, nếu như có thể sờ bất cứ lúc nào, chắc là tâm tình cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
"Ngươi muốn tóc làm gì?"
Lý Nhược Thủy giống như bị giẫm phải đuôi, ôm đầu cách hắn xa một chút, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Làm chuyện gì thế? Vào những lúc như thế này hoặc là muốn tiền, hoặc là muốn người, có tên bệnh thần kinh nào lại muốn tóc chứ?!
Lộ Chi Dao nghiêm túc suy nghĩ một lát, bên môi cười: "Làm búp bê, bình thường không có việc gì có thể sờ sờ, buổi tối đặt bên gối cũng ngủ ngon.”
Trên người hắn có ánh mặt trời, trông rất ấm áp, lúc nói đến ngủ ngon thì bả vai đều thả lỏng xuống, giống như chỉ là nhớ tới cũng có thể khiến cho cả người hắn thoải mái.
Lý Nhược Thủy cắn đũa nhìn hắn, không nhịn được mà nuốt nước miếng, ánh mắt phức tạp.
Thì ra hắn không chỉ điên, mà còn là một tên biếи ŧɦái.
Con đường công lược của nàng cũng khó khăn quá đi.
“Ngươi muốn tóc dài hay tóc ngắn?" Lý Nhược Thủy cảm thấy mình còn có thể cấp vãn thêm một chút.
“Nếu ta đã muốn, vậy nhất định là toàn bộ.”
Vậy không phải là muốn nàng hói sao?
“Tuyệt đối không có khả năng." Lý Nhược Thủy nghiêm khắc từ chối: "Tôi thà đau vài lần, cũng sẽ không cạo đầu.”
Lộ Chi Dao ngồi thẳng tắp, phật châu bạch ngọc trên cổ tay mạ với ánh mặt trời, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn về câu trả lời này, ngược lại cong cong khóe môi.
“Lúc đau nhớ tới tìm ta.”
Bọn họ ăn chút gì đó ở trong khách điếm, hai người Lục Phi Nguyệt thì đi làʍ t̠ìиɦ tiết chính của cốt truyện.
Trước đó Lục Phi Nguyệt đã nhận được một bức thư mật hàm của Tuần Án Ti, Trịnh gia Thương Châu là hoàng thương, Tuần Án Ti nghi ngờ bọn họ có liên quan đến một vụ án tham ô, muốn Lục Phi Nguyệt đi điều tra chứng cứ.
Nhưng Trịnh gia bởi vì bệnh tình của Trịnh nhị công tử mà đang đề phòng nghiêm ngặt, không thể dùng thân phận hạ nhân để lẻn vào, nhưng vừa vặn gần đây Trịnh phủ đang chiêu thân xung hỉ cho Nhị công tử, muốn để Lục Phi Nguyệt nắm chắc cơ hội này.
Cửa ra vào có hai bóng dáng một đen một xanh đi tới, lại cách rất xa, đều tự ôm cánh tay, sắc mặt âm trầm, người tới chính là Lục Phi Nguyệt và Giang Niên.
Bọn họ không nói lời nào mà ngồi xuống ghế, tự mình nâng bát ăn cơm, giữa hai bên không có một chút trao đổi nào.
Bàn này đang ở gần cửa sổ khách điếm, trên bệ cửa sổ treo hai l*иg chim tước nuôi trong nhà, kêu chiêm chϊếp, cực kỳ đáng yêu.
Đây cũng là cố ý nuôi nấng để chọc cho khách nhân vui vẻ.
Lộ Chi Dao làm như không nhận ra sự trầm mặc này, đang cầm một xâu quả táo gai đùa giỡn, nghiêng tai nghe tiếng chim tước trên dưới động đậy ăn trái cây.
Bầu không khí quá áp lực, Lý Nhược Thủy buông đũa xuống, nhìn về phía Lục Phi Nguyệt: "Lục tỷ tỷ, hai người làm sao vậy?"
Nếu nàng đoán không sai, đại khái là nhiệm vụ của Lục Phi Nguyệt đã bị Giang Niên đoán được.
Nhiệm vụ lần này là thăm dò ngầm, cần Lục Phi Nguyệt gả vào lúc Trịnh phủ để chiêu thân xung hỉ, xâm nhập tình hình kẻ địch, điều tra ra chân tướng.