Cao Tề vốn dĩ muốn cho Lê Ngự Hiên dừng lại, nhưng bị Kình Phong và Kình Vũ làm gián đoạn và coi thường. Lê Ngự Hiên đang tự đánh mình mặt sưng đến mức đã không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu nữa.
Lê Ngự Hiên cũng cảm giác được sát khí của Kình Phong và Kình Vũ, nếu chủ nhân không bảo dừng lại thì cậu cũng không thể làm khác. Chỉ có thể nhân lúc Cao Tề không chú ý, nhìn Kình Phong và Kình Vũ bằng một ánh mắt tràn ngập sát khí. Mặc dù mặt của Lê Ngự Hiên đã sưng giống như đầu heo, nhưng không hề ảnh hưởng đến uy quyền của cậu với tư cách là cậu Lê. Kình Phong và Kình Vũ bị Lê Ngự Hiên nhìn như vậy suýt chút nữa sợ tới mức quỳ xuống.
“Được rồi! Dừng lại đi, nếu không hôm nay tôi có thể ra khỏi cửa chính của khách sạn Quân Đình này hay không lại là một ẩn số!” Cao Tề cũng nhận thức được, nếu một ngày nào đó Lê Ngự Hiên đã chơi chán anh rồi, không chừng cái mạng nhỏ của anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đây cũng là một trong những lý do tại sao anh ghét những người được gọi là người giàu có. Nhưng Lê Ngự Hiên trước mắt đã không thể hình dung bằng ba chữ đơn giản là “người có tiền” nữa.
Nhưng suy nghĩ của Cao Tề lúc này lại phớt lờ điều quan trọng nhất, đó chính là sự chân thành của Lê Ngự Hiên.
“Chó hoang không dám! Cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ chó hoang!” Bởi vì mặt của Lê Ngự Hiên đang sưng lên, không thể nói chuyện rõ ràng, nhưng vẫn có thể hiểu được. Kình Phong và Kình Vũ nghe thấy lời này có hơi choáng váng, đây là cậu Lê mà họ quen biết sao!
“Cậu Lê! Ngay tại đây, chuẩn bị phòng điều giáo đi!” Những người khác gọi cậu Lê đều vô cùng cung kính, sợ hãi. Nhưng từ “cậu Lê” phát ra từ miệng Cao Tề giống như đang gọi tên một con chó. Cao Tề cũng rất tò mò, anh rất muốn biết Lê Ngự Hiên có thể làm được đến đâu, để xem con chó hoang này rốt cuộc có thể đê tiện đến mức nào!
“Vâng! Chủ nhân!” Máʏ яυиɠ trong lỗ hậu của Lê Ngự Hiên đã hết điện, nhưng không có sự cho phép của chủ nhân cậu không dám lấy nó ra, chỉ có thể ngậm máy mát-xa đi sắp xếp những việc mà chủ nhân đã ra lệnh.
“Hai cậu hãy đi mời người trang trí và thiết kế giỏi nhất đến đây!” Lê Ngự Hiên đứng dậy, dặn dò Kình Phong và Kình Vũ.
“Cậu Lê, cái này…” Nếu phòng điều giáo này dành cho Cao Tề, họ chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng họ hiểu rất rõ, sau khi sắp xếp xong phòng điều giáo này, người chịu tội chính là cậu chủ của họ.
“Làm sao! Lời tôi nói không còn giá trị nữa à!” Giọng của Lê Ngự Hiên lạnh như băng, dọa hai người sợ tới mức vội vàng đi sắp xếp. Còn về cậu chủ, họ chỉ có thể thầm cầu nguyện cho cậu.
Tầng 30 của khách sạn Quân Đình này cũng không có người lạ, Lê Ngự Hiên ngay cả việc mặc quần áo cũng không dám mặc. Vốn dĩ phòng họp trên tầng 30 vì một câu nói của Cao Tề, sắp biến thành một phòng điều giáo sang trọng.
Chỉ trong ba ngày phòng điều giáo đã được hoàn thành. Dụng cụ dạy dỗ bên trong đều do Lê Ngự Hiên tự mình chọn lựa, cậu rất mong chờ chủ nhân sử dụng những dụng cụ này cho dù bản thân cậu có thể sẽ rất đau.
Còn về Cao Tề, lúc đi làm thì vẫn đi làm, mặc dù cậu Lê có thể nuôi anh, nhưng cũng phải xem anh có bằng lòng hay không. Cao Tề cũng đi kiểm tra một lượt, thấy trên mặt đất trải một tấm thảm dày, anh hơi cau mày lại. Lê Ngự Hiên suýt chút nữa cho người ta lập tức cất tấm thảm đắt tiền này đi, trong lòng nổi lên sự trách móc đối với nhà thiết kế. May mắn là Cao Tề cũng giống như có lương tâm không bắt cậu cất nó đi.
Sau khi phòng điều giáo được trang trí xong, Cao Tề xin nghỉ một tuần, một tuần này hai người đều không ra khỏi cửa phòng điều giáo, đồ ăn đều là Kình Phong sắp xếp người mang đến cửa. Lê Ngự Hiên sẽ bò ra ngoài bê đồ ăn vào, mỗi lần như thế Kình Phong và Kình Vũ chỉ có thể kiểm tra cậu chủ của họ vào lúc đấy. Sợ cậu chủ quá phối hợp mà liều mạng chơi chết bản thân mình.
Thật ra là do họ lo lắng quá nhiều, cho dù Lê Ngự Hiên không để bụng nhưng Cao Tề chắc chắn cũng biết, anh chỉ là một người bình thường mà thôi, nên anh không thể gánh trên lưng một mạng người được..