Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 37: Cậu Lê cởi truồng (H)

“Đừng… Đừng… Chủ nhân” Lê Ngự Hiên thấy Cao Tề muốn rời đi, vội vàng lảo đảo bò xuống giường, ôm chặt mắt cá chân của Cao Tề. Mặc dù trong quá trình xuống giường, máʏ яυиɠ trong lỗ hậu của cậu bị đâm vào sâu hơn.

“Buông ra!” Cao Tề đá một cái, nhưng Lê Ngự Hiên vẫn ôm chặt, kiên quyết không buông tay.

“Ư ư… Đừng… Chủ nhân… Cầu xin ngài… Đừng vứt bỏ chó hoang…” Lần đầu tiên Lê Ngự Hiên vi phạm mệnh lệnh của Cao Tề. Nhưng cậu không thể không làm như vậy, mặc kệ như thế nào, cậu cũng phải giữ chủ nhân ở lại. Những ngày không có chủ nhân thật sự rất khó khăn.

“Chủ nhân, đây không phải là đùa giỡn, chó hoang là thật lòng! Ô… Ngài phạt chó hoang đi! Chó hoang biết sai rồi! Chó hoang không dám lừa dối chủ nhân như thế này nữa!” Lê Ngự Hiên thật sự rất sợ hãi, cậu khó khăn lắm mới làm cho chủ nhân đón nhận cậu, nhưng lại gặp phải tình huống như vậy. Nghĩ đến ba người vừa nãy ở ngoài cửa, ánh mắt Lê Ngự Hiên hiện lên một tia tàn nhẫn. Nhưng những chuyện khác phải đợi chuyện này xong rồi nói sau, bây giờ quan trọng nhất là giữ chủ nhân ở lại.

Cao Tề phớt lờ ánh mắt của Lê Ngự Hiên, nếu không thì không tránh khỏi việc lại bị phạt một trận. Thật ra Lê Ngự Hiên ở trước mặt anh đều là dáng vẻ khôn khéo, anh vẫn chưa từng thấy bộ mặt khác của Lê Ngự Hiên.

“Bốp!” Cao Tề hoàn toàn không thể thoát khỏi Lê Ngự Hiên, xoay người lại tát cậu một cái.

“Bốp! Bốp! Bốp!” Lê Ngự Hiên vẫn không buông tay, Cao Tề cứ đánh. Đừng nói là mặt Lê Ngự Hiên, ngay cả tay Cao Tề cũng đã đỏ lừ rồi.

Cao Tề không đánh nữa, mặt Lê Ngự Hiên đã sưng lên, khóe miệng cũng bị rách, không còn dáng vẻ của cậu Lê là người thuộc tầng lớp thượng lưu nhiều tiền của tập đoàn Lê Thị. Cao Tề không đánh cậu nữa không phải vì không tức giận, mà là bởi vì tay của anh đã đau rồi.

“Tự đánh mình đi!” Nếu không đi được, Cao Tề dứt khoát sẽ không đi nữa, anh lại muốn xem thử “cậu Lê” này có thể chịu đựng được bao lâu.

Cao Tề nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường lớn tùy chỉnh, còn Lê Ngự Hiên quỳ gối bên cạnh giường, hung hăng tự đánh mình, lực đánh còn mạnh hơn cả Cao Tề. Trong căn phòng yên tĩnh vang vọng từng tiếng vỗ tay.

“Ảnh hưởng đến tôi nghỉ ngơi, cút ra ngoài tự đánh đi!” Cao Tề cố ý, căn phòng khách sang trọng này không chỉ có một phòng, tin rằng cách âm rất tốt, nhưng Cao Tề hết lần này tới lần khác bắt Lê Ngự Hiên đi ra ngoài. Điều này khó tránh khỏi sẽ gặp phải những người khác, hơn nữa lúc này cậu còn hoàn toàn trần trụi.

Lê Ngự Hiên không dám trì hoãn, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng bò ra ngoài, quỳ gối ở cửa đối diện với cửa phòng khác tiếp tục tát vào miệng của mình.

“Cậu Lê…” Cả tầng 30, nhân viên làm việc rất ít, có người là người thân cận của Lê Ngự Hiên. Lúc này họ ước mình bị mù, họ vậy mà lại nhìn thấy Lê thiếu quỳ gối ở cửa tự mình vả vào miệng. Cũng may đây không phải là nhân viên làm việc bình thường, chỉ là hơi ngạc nhiên sau đó lại bận rộn với công việc của mình. Họ biết rõ, cho dù là tình huống gì, chuyện của cậu Lê họ không thể hỏi quá nhiều. Đương nhiên bọn họ cũng không có gan để thảo luận chuyện này, thời gian trôi qua rất lâu, họ thấy Lê Ngự Hiên đi đường khác để tránh ánh nhìn của họ. Sợ cậu Lê nhớ ra chuyện này, vậy thì cái mạng nhỏ của họ sẽ không giữ được.

Thật ra Lê Ngự Hiên không bối rối như họ. Đối với Lê Ngự Hiên mà nói, chỉ cần có thể làm cho chủ nhân tha thứ cho mình, bắt cậu quỳ đến cửa tập đoàn Lê thị rồi tự vả vào miệng mình cậu cũng bằng lòng! Tương tự như vậy, tình huống hiện tại cũng không là gì!

Lúc Cao Tề tỉnh dậy đi ra ngoài, mặt của Lê Ngự Hiên đã sưng lên đến nỗi sắp không nhận ra nữa. Cao Tề không nói dừng lại, anh còn tiếp tục đánh, lực đánh không vì thời gian cậu đánh đã lâu mà nhẹ đi.

“Cậu chủ!” Lúc Kình Phong và Kình Vũ đi lên mới nhìn thấy cậu chủ của họ quỳ gối trước mặt người tên là Cao Tề, dáng vẻ đã có thể dùng từ “chật vật” để hình dung.

Hai người bình thường lúc đi theo Lê Ngự Hiên, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cậu Lê. Vì vậy ánh mắt họ nhìn Cao Tề rõ ràng rất bất đồng, thậm chí còn có sát khí mãnh liệt toả ra.