Bảy ngày nghỉ chính thức bắt đầu, Cao Tề dẫn Lê Ngự Hiên vào phòng điều giáo vừa mới hoàn thành.
Các công cụ trong phòng này đều rất tuyệt vời, tay nghề và chức năng của chúng có thể cách xa mấy con phố so với những công cụ trước đây. Xem ra Lê Ngự Hiên cũng chẳng để ý đến việc gì nữa, Cao Tề nhanh chóng dắt cậu vào trong phòng điều giáo, cuối cùng thì bảy ngày mà anh mong chờ đã bắt đầu.
“Không có sự cho phép của tôi thì bảy ngày này cậu không được đứng dậy, không được bước ra khỏi cánh cửa này.” Cao Tề ngồi trên chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, Lê Ngự Hiên khỏa thân quỳ trước mặt anh.
“Vâng, chủ nhân!” Lê Ngự Hiên trả lời to và dứt khoát. Cậu hoàn toàn không biết gì về những ngày khốn khổ sau này của mình.
Đầu tiên là rửa sạch hậu môn, Lê Ngự Hiên đã quen với việc này nên Cao Tề không giúp cậu, cậu tự rửa lại nhiều lần đến khi chắc chắn rằng lỗ hậu của mình đã sạch sẽ. Công việc cơ bản này nhanh chóng được hoàn thành mà không cần nhắc.
Nhà tắm trong phòng điều giáo được ngăn cách bằng kính trong suốt, Cao Tề có thể nhìn rõ từng hành động của cậu. Trong đó có một cái bồn cầu rất đắt tiền nhưng Lê Ngự Hiên không có tư cách sử dụng nó. Bên cạnh bồn cầu có một bồn ngồi xổm, bây giờ Lê Ngự Hiên ngồi đó để rửa lại lần cuối cùng.
Sau khi làm xong, Lê Ngự Hiên ra khỏi nhà tắm rồi quay lại bên chân của chủ nhân, sau đó không quên sủa “gâu” để lấy lòng.
Cao Tề đã chọn công cụ xong, buổi sáng ngày đầu tiên, bọn họ cần phải hoàn thành một “dự án lớn”. Lê Ngự Hiên leo lên bục huấn luyện, chân tay bị trói. Hai quả trứng rung cỡ nhỏ được nhét vào trong lỗ hậu của cậu, kích thước này không thể nào thỏa mãn được thân thể đói khát của Lê Ngự Hiên. Cho nên bây giờ Lê Ngự Hiên vẫn đang rêи ɾỉ.
“Lép nhép!” Cao Tề lôi trứng rung ra khỏi mông cậu, Lê Ngự Hiên không kêu nữa.
“Cậu có biết thứ này dùng để làm gì không?” Cao Tề cầm một cái túi nhỏ, bên trong có những hạt tròn như những viên kẹo khoảng bảy đến tám viên.
“Chủ nhân, chó hoang không biết.” Lê Ngự Hiên thật sự không biết, người mà cậu thuê là một người chuyên thiết kế phòng điều giáo, còn những thứ khác là do chủ nhân lập danh sách đưa cho nhà thiết kế. Cho nên có rất nhiều thứ mà Lê Ngự Hiên không biết đến.
“Đây là bọt biển đặc chế, có thể nhét sâu vào bàng quang. Khi tiếp xúc với nước thì miếng bọt biển này sẽ nở ra khiến bàng quang cậu luôn trong trạng thái căng tràn, nó sẽ làm cậu luôn luôn buồn tiểu, nhưng lại không tiểu hết được. ” Cao Tề nói ra tác dụng của món đồ chơi nhỏ này, Lê Ngự Hiên cảm thấy không ổn, nhưng cậu lại rất mong chờ cảm giác thân thể bị chủ nhân khống chế.
“Sau khi nhét bọt biển vào, còn phải khóa lại. Mở khóa thì cậu mới có thể đi tiểu. Cậu Lê, cậu thích nó không?” Cao Tề không muốn dọa Lê Ngự Hiên, nếu cậu từ chối, anh cũng không ép buộc nhưng anh sẽ thả đồ xuống và rời đi luôn và Lê Ngự Hiên sẽ quay về là một con chó hoang.
“Chó hoang muốn, cầu xin chủ nhân ban thưởng!” Nói cậu không căng thẳng chút nào thì không phải. Lê Ngự Hiên cũng biết rõ một khi nhét thứ đó vào thì đừng mong có thể lấy ra.
Cao Tề đeo găng tay y tế dùng một lần vào, nắm lấy phần thân dưới của Lê Ngự Hiên một cách chuẩn xác, sờ hai ba lần đã khiến cậu cương lên.
Bắt đầu từ lúc Lê Ngự Hiên nói câu kia thì cậu đã không thể quay đầu được nữa. Cao Tề chuẩn bị kỹ càng, cầm một hạt bọt biển nhỏ lên, nhét vào miệng niệu đạo, dùng một thanh thép không gỉ nhỏ nhắn đẩy hạt bọt biển vào sâu bên trong. Khi đẩy vào, bọt biển đã hấp thụ được nước và to dần lên.
Không to lên cũng đã đau rồi, khi to lên lại càng đau hơn nữa. Mặt ngoài của bọt biển cũng không bóng loáng, cọ vào niệu đạo Lê Ngự Hiên khiến cậu đau rát, nóng như lửa đốt!