Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 34: Không sử dụng kịch bản dạy dỗ như thường ngày (H)

Chương 34: Không sử dụng kịch bản dạy dỗ như thường ngày (H)

Lê Ngự Hiên vừa cầu xin tay cậu vừa tự động vươn về phía sau của mình, nếu không phải là Cao Tề thì cho dù là ai cũng không thể ngăn cậu lại, nếu vậy cậu sẽ cắm ngón tay vào trong lỗ hậu của mình để chơi đùa.

“Không cần tay nữa phải không!” Cao Tề cũng không quá tức giận, dù sao cảnh tượng hiện tại anh cũng đã đoán trước rồi.

“Ư… Ư…” Lê Ngự Hiên bị quát dừng lại như vậy, cậu lập tức phản ứng lại vội vàng rụt tay về. Cố gắng kiềm chế lại cơ thể không vâng lời của cậu.

“Giơ tay ra.” Cao Tề cầm gậy trúc bên cạnh, Lê Ngự Hiên giơ hai tay ra, giống như một học sinh tiểu học chờ bị phạt.

“Chát!”

“A… A…”

“Chát!”

“Chủ nhân… Nô ɭệ biết sai rồi… Ư…”

Cao Tề đánh rất chậm, làm cho khán giả dưới sân khấu nhìn thấy đều lo lắng.

Lê Ngự Hiên càng lo lắng hơn, lúc này lỗ hậu và trực tràng của cậu đều cảm thấy ngứa ngáy. Bàng quang đã sắp nổ tung, còn đầu niệu đạo thì bị chặn lại. Nhưng dưới tình trạng như vậy mà còn bắt cậu quỳ thẳng người, giơ tay ra để đợi đánh lòng bàn tay thì đúng là sự dày vò dai dẳng.

Khán giả dưới sân khấu lúc này mới thật sự bắt đầu nghiêm túc thưởng thức màn biểu diễn này, bởi vì biểu hiện khác thường của Lê Ngự Hiên và cũng bởi vì Cao Tề không đưa ra kịch bản dạy dỗ như bình thường.

Mãi cho đến khi lòng bàn tay của Lê Ngự Hiên đã sưng lên, Cao Tề mới dừng việc đánh cậu lại. Lê Ngự Hiên thật sự không dám đưa tay chạm vào lỗ hậu của mình nữa, nhưng cảm giác phía sau càng ngày càng ngứa ngáy hơn.

Cao Tề cũng không trói cậu lại, Lê Ngự Hiên nằm sấp lên sô pha bên cạnh, khuôn mặt cậu quay ra ngoài nên khán giả dưới sân khấu có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả biểu cảm trên mặt của Lê Ngự Hiên. Đằng sau Lê Ngự Hiên còn có hai tấm gương để người xem có thể thưởng thức cảnh tượng lỗ hậu của cậu.

“Ư… Ư…” Lê Ngự Hiên rất muốn côn ŧᏂịŧ của chủ nhân, nhưng Cao Tề làm sao có thể thỏa mãn cậu được. Lúc này Cao Tề cầm một cái máʏ яυиɠ dài, cắm chậm rãi vào trong lỗ hậu của Lê Ngự Hiên, cho đến khi toàn bộ máʏ яυиɠ đều cắm hết vào trong lỗ hậu, Cao Tề mới bật công tắc rung lên.

Mức độ rung cũng không quá mãnh liệt, đối với lỗ hậu ngứa ngáy của Lê Ngự Hiên lúc này mà nói, tác dụng của máʏ яυиɠ lúc này cũng không quá lớn. Xu hướng ngứa ngáy ở lỗ hậu càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Chủ nhân, cầu xin chủ nhân… Chó hoang muốn…” Ý thức của Lê Ngự Hiên đã không còn tỉnh táo như lúc đầu, nhưng có một điều chính là hoàn toàn nghe lời mệnh lệnh của chủ nhân. Cậu cũng không quên chủ nhân trước khi lên sân khấu đã nhắc nhở cậu, cho dù là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê này cũng không dám quên.

“Đẩy nó ra ngoài đi.” Cao Tề ra lệnh một cái, Lê Ngự Hiên lập tức dùng lực ở bụng dưới, lỗ hậu đỏ hồng dần mở ra, dươиɠ ѵậŧ giả từng chút một bị đẩy ra.

“Dừng lại!” Lúc Cao Tề nói dừng lại, Lê Ngự Hiên đã đẩy ra được hai phần ba. Lúc này mà dừng lại, cậu chỉ có thể kẹp chặt lỗ hậu để cố gắng kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ giả. Nhưng nó vẫn còn đang rung, nếu muốn kẹp chặt thì cơ vòng sẽ càng trở nên tê dại.

Lê Ngự Hiên lúc này không muốn quan tâm những thứ khác, hoàn toàn tập trung đến máʏ яυиɠ ở trong lỗ hậu, sợ máʏ яυиɠ rơi ra làm cho chủ nhân tức giận.

“Tiếp tục.”

Cao Tề vừa dứt lời, máʏ яυиɠ đã hoàn toàn bị đẩy ra khỏi cơ thể, một tiếng cạch rơi xuống đất. Ngay khi Lê Ngự Hiên còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được lỗ hậu của mình bị mở ra hoàn toàn. Cao Tề ngay cả quần cũng không cởi, lấy ra côn ŧᏂịŧ lớn của mình bắt đầu làm cậu.

“A… Chủ nhân… A…” Lê Ngự Hiên kêu lên.

Lúc này khán giả dưới sân khấu mới nhìn ra sự khác biệt, khác ở chỗ vừa rồi là dùng máʏ яυиɠ và bây giờ là Cao Tề tự mình làm. Lúc này biểu cảm của Lê Ngự Hiên hoàn toàn là vẻ mặt say sưa, dường như bị chủ nhân đυ. đã làm cho cậu vô cùng thỏa mãn. Máʏ яυиɠ dù có dài hơn nữa cũng không giống như côn ŧᏂịŧ của chủ nhân mình.

“Chủ nhân… Ư… Chậm lại… Làm ơn chậm lại…” Lê Ngự Hiên nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là Cao Tề cảm thấy sảng khoái là được.

“Ư… Ư…” Cao Tề xông thẳng vào bên trong cơ thể Lê Ngự Hiên, mỗi một cái đều mạnh mẽ va chạm vào tuyến tiền liệt của Lê Ngự Hiên.

“Gâu… Ư… Gâu…” Lê Ngự Hiên cũng không biết tại sao mình lại rên lên như vậy, có thể đã bị nuôi thành một thói quen chăng.