“Ưm…” Nếu Lê Ngự Hiên thích thì Cao Tề cũng không khách sáo nữa. Đương nhiên là cho dù cậu không thích đi nữa thì Cao Tề cũng sẽ không khách sáo, dù sao thì Lê Ngự Hiên vẫn là người sẽ bị chơi.
Lúc Lê Ngự Hiên bị ham muốn giày vò toàn thân thì Cao Tề mở công tắc ống thông, nướ© ŧıểυ màu vàng theo ống thông chảy ra ngoài cơ thể, chảy vào trong chai đã chuẩn bị sẵn.
Người dưới sân khấu có thể không nghe thấy, nhưng Lê Ngự Hiên thì nghe thấy rất rõ ràng. Hơn nữa bởi vì mắt Lê Ngự Hiên bị bịt kín, dẫn đến việc cậu nghe càng rõ hơn, cậu có thể nghe thấy rõ tiếng nướ© ŧıểυ chảy vào chai rỗng.
“Ư…” Cho dù biết người dưới sân khấu không nghe được, nhưng điều này cũng đủ để Lê Ngự Hiên xấu hổ. Dưới tình trạng xấu hổ như vậy, cậu lại cảm thấy ham muốn đang đến.
Lê Ngự Hiên biết người dưới sân khấu chắc chắn đều đang nhìn mình, đây là lần đầu tiên cậu đi tiểu ở nơi công cộng. Nhưng vừa nghĩ đến chủ nhân, cậu liền cảm thấy những thứ này đều không là gì cả. Chỉ cần chủ nhân vui là được.
Nướ© ŧıểυ càng chảy càng ít, cho đến khi hoàn toàn dừng hẳn. Đến lúc này Lê Ngự Hiên mới thở hắt ra, cho rằng nướ© ŧıểυ chết tiệt này cuối cùng cũng chảy hết rồi. Nhưng ngay sau đó Cao Tề cầm lấy chất lỏng không rõ là gì ở bên cạnh rồi cắm vào ống thông trong côn ŧᏂịŧ của Lê Ngự Hiên, sau đó chuẩn bị rửa sạch bàng quang!
Lê Ngự Hiên hoàn toàn không biết đây là tình huống gì, đột nhiên cảm giác được có chất lỏng chảy ngược lại vào trong niệu đạo của cậu, cậu đau đến nỗi suýt chút nữa không còn sức để hét.
Dưới sự giúp sức của Cao Tề, chỉ một lát sau bàng quang của Lê Ngự Hiên đã bị chất lỏng lấp đầy. Cao Tề cũng coi như nhân từ, tắt công tắc ống thông, nếu để Lê Ngự Hiên chịu đựng bằng ý chí của mình thì thật sự là không thể chịu được.
Mặc dù công tắc đã tắt rồi, cậu không cần nhịn nữa nhưng sẽ không vì công tắc bị tắt mà ham muốn đi tiểu của Lê Ngự Hiên dừng lại.
Cao Tề tiếp tục động tác trên tay, lấy một lọ chất lỏng nhỏ dùng ống tiêm bơm vào trong lỗ hậu của Lê Ngự Hiên. Lê Ngự Hiên không biết đây là cái gì, nhưng người dưới sân khấu thường xuyên chơi nên vô cùng rõ, đây là thuốc kí©ɧ ɖụ© có dược tính mạnh nhất. Có thể làm cho hậu huyệt của nô ɭệ ngứa ngáy khó chịu. Nô ɭệ nào có ý chí yếu ớt thì không nhịn được, cơ thể sẽ trở nên ham muốn vô cùng, sẽ bất chấp tất cả mà muốn có thứ to lớn nhét vào trong lỗ hậu.
Trước kia có một nô ɭệ, còn là cảnh sát, tự cho rằng ý chí của mình đủ mạnh! Nhưng sau khi dùng thuốc này thì bò khắp phòng để cầu xin có người chơi anh ta.
Lúc này căn bản Lê Ngự Hiên không biết tình trạng này là gì. Khán giả dưới sân khấu cũng rất bái phục sự táo bạo của Cao Tề, ngộ nhỡ làm không tốt thì con chó này sẽ không thuộc về anh nữa. Cao Tề cũng không phải là không biết hiệu quả của thuốc này mạnh thế nào, thật ra anh chính là muốn xem con chó hoang này có thể đạt được đến trình độ nào. Biểu hiện bây giờ của Lê Ngự Hiên cũng ít nhiều ảnh hưởng đến thái độ của Cao Tề đối với cậu sau này.
Chỉ một lúc sau, Lê Ngự Hiên bắt đầu có cảm giác rồi. Lúc đầu còn không quá rõ ràng, chỉ là lỗ hậu hơi ngứa ngáy, nhưng theo sự thay đổi của thời gian lỗ hậu của cậu cũng càng ngày càng ngứa ngáy hơn. Mà trong suốt quá trình này, Cao Tề ở bên cạnh lại đang ở trong trạng thái hưởng thụ.
Cao Tề gỡ bịt mắt của Lê Ngự Hiên xuống, cũng cởi bỏ tất cả dây trói. Lúc này hiệu quả của thuốc đã hoàn toàn phát huy, Lê Ngự Hiên cũng bò về phía Cao Tề, mông vặn vẹo rên lên sung sướиɠ.
“Chủ nhân… Chủ nhân… Xin ngài…” Lê Ngự Hiên rất muốn, lúc này cậu chỉ xin chủ nhân có thể chơi cậu. Hãy cho tất cả mọi thứ to lớn vào trong lỗ hậu của cậu.
“Ở phía dưới có nhiều người như vậy, hay là gọi vài người lên thỏa mãn cậu?” Lời này của Cao Tề hoàn toàn là cố ý, nếu như Lê Ngự Hiên dám để cho người khác chơi cậu, vậy thì cậu thật sự sẽ biến thành chó hoang.
“Đừng mà… Cầu xin chủ nhân… Cầu xin chủ nhân…” Lê Ngự Hiên sợ Cao Tề thật sự gọi người khác lên vào lúc này, cậu sợ mình sẽ trở nên bẩn thỉu. Ngoài chủ nhân ra, Lê Ngự Hiên không muốn bị bất kì kẻ nào đυ.ng chạm, chứ đừng nói là làm những chuyện thân mật kia.