“Ừm, cái này cũng được.” Cao Tề nhìn Lê Ngự Hiên, anh cũng không định nói thêm gì nữa, tất cả chỉ là ngẫu hứng mà thôi, hy vọng Lê Ngự Hiên đừng để cho anh thất vọng.
Cuộc đối thoại của hai người họ thì Lê Ngự Hiên cũng nghe thấy, lúc này cậu vừa kích động, vừa hồi hộp lại vừa lo lắng sợ hãi. Nếu lên sân khấu chơi đùa mà biểu hiện không tốt cậu làm cho chủ nhân mất mặt. Ngộ nhỡ chủ nhân không hài lòng thì sẽ không cần cậu nữa, vậy cậu phải làm thế nào đây!
Lê Ngự Hiên lo lắng, Cao Tề đều hiểu được. Cao Tề đưa tay xoa đầu Lê Ngự Hiên, còn nói một câu vô cùng nhẹ nhàng: “Tin tôi đi”. Lúc này Cao Tề có lẽ là một người chủ nhân nhân từ, nếu ai dám nói Cao Tề cặn bã, nhất định Lê Ngự Hiên sẽ cắn chết bọn họ.
Lê Ngự Hiên vẫn cúi đầu, vì vậy cậu phớt lờ người đối diện đang quỳ phía sau Úc Ninh, nếu như ngay từ đầu cậu nhìn thấy đối phương, cậu nhất định có cách để đối phương câm miệng, nhưng sự việc hết lần này tới lần khác không theo ý muốn của cậu.
Lúc này tất cả mọi người đều không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Cao Tề dắt Lê Ngự Hiên đến sân khấu. Chính anh cũng không mang theo bất cứ món đồ nào, chỉ có thể xem hiện trường có gì thì dùng cái đấy.
Một lát sau Cao Tề đã chọn được món đồ tốt, một màn biểu diễn dạy dỗ công khai sắp bắt đầu.
Cao Tề ăn mặc rất tùy ý, Lê Ngự Hiên cũng vẫn bị trói như ban đầu, sự thay đổi duy nhất chính là đeo bịt mắt. Lúc Cao Tề dắt Lê Ngự Hiên lên sân khấu như thế, khán giả dưới sân khấu trông khá khó coi, dù sao đa số mọi người đều sẽ ăn mặc lộng lẫy lúc lên sân khấu.
Lê Ngự Hiên bò chậm rãi đến giữa sân khấu trong bóng tối, cho dù cậu không nhìn thấy, cậu cũng có thể cảm giác được ánh mắt của những người bên dưới sân khấu. Cậu chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, phối hợp với chủ nhân hoàn thành màn biểu diễn này.
Lê Ngự Hiên tự mình trèo lên sân khấu để được dạy bảo trong bóng tối. Điểm này đã làm cho người dưới sân khấu cảm thấy ngạc nhiên, nhưng thật sự điều này không phải do Cao Tề dạy dỗ, mà là trước kia Lê Ngự Hiên khi huấn luyện khắc nghiệt cũng đã quen với bóng tối. Cao Tề cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, anh vốn tưởng rằng Lê Ngự Hiên sẽ vấp ngã.
Trên sân khấu, hai chân Lê Ngự Hiên bị treo lên cao, chân tay hoàn toàn bị trói. Cậu cảm thấy tay của chủ nhân đang chạm vào cơ thể của mình, hơn nữa mở cái khóa vốn ở đó đã rất lâu rồi. Cậu nhỏ của Lê Ngự Hiên rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, không thể đợi được liền cương cứng lên ngay, cộng thêm tinh thần phấn chấn, kích thước chỗ đó làm cho khán giả dưới sân khấu thán phục. Mọi người không thể không nói kích thước này làm thụ thật đúng là có hơi đáng tiếc. Nếu như làm công, nhất định có thể làm cho các tiểu thụ ham muốn tới chết.
Cao Tề dường như rất hài lòng với sự ngạc nhiên của mọi người, động tác trên tay cũng càng linh hoạt hơn. Lê Ngự Hiên không nhìn thấy, nhưng khán giả dưới sân khấu nhìn rất rõ. Cao Tề cầm lấy ống thông bên cạnh, khử trùng vệ sinh xong xuôi, sau đó đặt ống thông vào đầu khấc của Lê Ngự Hiên. Lê Ngự Hiên hoàn toàn không biết chủ nhân muốn làm cái gì.
Cảm giác lạnh lẽo từ thép không gỉ làm cho thân thể Lê Ngự Hiên tê dại. Lúc này cậu dường như đoán được phía dưới có cái gì đó đang đợi cậu. Khi Cao Tề cắm ống thông vào đầu khấc, cảm giác xa lạ này khiến Lê Ngự Hiên thật sự muốn la mắng.
“Ư…” Trước đó, Lê Ngự Hiên cảm thấy việc đặt ống thông cũng giống như lần trước nhét thuốc xổ, nhưng bây giờ cậu cảm thấy nó còn tệ hơn nhiều.
Động tác của Cao Tề rất chậm, từng chút một cắm ống thông vào, đôi lúc còn dừng lại và xoay tròn tại chỗ một lúc. Lê Ngự Hiên cảm thấy cảm giác đau đớn này đang lan truyền khắp cơ thể, mồ hôi trên trán cậu đang chảy xuống.
“Chủ nhân… Ư…” Lê Ngự Hiên rất muốn cầu xin tha thứ, nhưng cậu không quên lúc này đang ở trên sân khấu. Để có thể làm chủ nhân vui, dù thế nào đi nữa cậu cũng phải nhịn không được mở miệng cầu xin tha thứ.
“Ư…” Ống thông bị Cao Tề đẩy vào chỗ sâu nhất. May mà Cao Tề lấy cái dài hơn, nếu không thì thật đúng là không đủ dùng.
Đã cắm ống thông vào, nhưng Cao Tề cũng không vội vàng bật công tắc, ngược lại còn gảy núʍ ѵú trước ngực Lê Ngự Hiên.
“Ư… Chủ nhân… A…”
“Có thích không?”
Lê Ngự Hiên không biết chủ nhân hỏi cái nào? Là ống thông, hay là hiện tại chủ nhân đang chơi đùa với núʍ ѵú của mình. Nếu là cái thứ hai thì thật sự thích, nếu như là cái đầu tiên thì… Cậu thực sự không thích.
“Thích!” Bất kể là thích thật hay là giả, cậu chỉ có thể trả lời là thích.