Chương 15: “Chủ nhân” và “Chó hoang”
Kình Phong lái xe rất ổn nhưng Lê Ngự Hiên vẫn rất khó chịu. Đêm qua sau khi đi dạo về, chủ nhân cũng chưa nói là cậu có thể lấy thịt bò ra khỏi người. Vì thế, sáng nay sau khi cậu rửa sạch thì lại nhét miếng thịt bò mới vào.
Cho nên dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh thì bên trong cậu lại cố gắng chịu đựng.
Đến công ty nhà họ Lê, cậu đi vào lối đi dành riêng cho giám đốc. Lê Ngự Hiên vẫn luôn chăm chỉ làm việc, không khoe khoang đắc ý. Kể cả ở công ty cũng không có nhiều người biết được diện mạo thật của cậu.
“Cậu chủ!” Đến phòng họp, Lê Ngự Hiên đẩy cửa bước vào, mọi người lập tức đứng dậy. Trong phòng hội nghị cũng không có những người khác, chỉ có Phong, Vũ, Lôi, Điện đến đầy đủ. Không cần biết người nào phụ trách sinh hoạt hay công việc của cậu chủ, xảy ra sự cố là họ phải đứng ra chịu trách nhiệm.
“Ừ!” Lê Ngự Hiên bước tới ghế chủ vị và ngồi xuống, nhưng đến khi ngồi xuống thì cậu đã khựng lại một chút. Cũng may là bốn người kia đều cúi đầu nên không nhìn thấy cử chỉ của cậu, nhưng bốn người bọn họ cũng rất bất an!
Khi ngẩng đầu lên, họ thấy gương mặt tối sầm của cậu chủ, chợt cảm thấy nhiệt độ trong phòng họp giảm đi rất nhiều, cũng may là bao nhiêu năm trôi qua họ đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của cậu chủ.
“Ngồi đi!” Nếu Lê Ngự Hiên không nói ra hai chữ này thì chắc chắn bọn họ sẽ tiếp tục đứng đến hết cuộc họp.
“Ai là người đã xét duyệt hợp đồng”
“Là phó giám đốc tự ký.”
“Ai cho anh ta quyền làm vậy! Còn có bên tài vụ, hơn 10 triệu tệ trong tài khoản. Không có chữ ký của tôi và bốn người các anh, ai được phép chi ngân sách!”
“Từ trước đến giờ công ty chưa bao giờ gặp phải sự cố như vậy! Đuổi việc hết những người có liên quan, đánh tiếng ra bên ngoài để tôi xem còn ai dám nhận bọn họ nữa!” Lê Ngự Hiên chính là ông nội của bọn họ!
“Vâng, cậu chủ!” Bốn người cũng cảm thấy có lỗi, xảy ra sự cố này là do sự bất cẩn của họ.
“Reng reng” Tiếng điện thoại rung lên. Bốn người sợ tới mức vội vàng kiểm tra xem đã tắt tiếng hay chưa. Nếu như lúc này lại khiến cậu chủ tức giận thêm, bọn họ cũng không chịu đựng nổi cơn giận của cậu chủ.
Bốn người nhìn nhau, sau đó thấy cậu chủ cầm điện thoại lên, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Khi nào về nhớ mua mấy quả dưa leo và chai rượu vang.” Lê Ngự Hiên thấy chủ nhân nhắn tin cho mình, cảm thấy rất vui vẻ. Còn mấy người kia thấy cậu Lê cười thì suýt chút nữa thì rớt cả tròng mắt ra.
Bao nhiêu năm rồi, họ chưa bao giờ thấy Lê Ngự Hiên cười tươi như vậy. Thấy nhiều nhất là nụ cười lạnh lùng, xấu xa, chưa bao giờ thấy nụ cười phát ra từ trái tim.
“Vâng! Chủ nhân!” Lê Ngự Hiên rất ít khi nhắn tin nhưng bây giờ lại nghiêm túc trả lời tin nhắn. Lê Ngự Hiên đặt tên Cao Tề trong danh bạ là “Chủ nhân”, còn Cao Tề đặt tên cậu là “Chó hoang”.
“Tiếp tục.” Lê Ngự Hiên buông điện thoại xuống, tiếp tục họp. Nhưng điện thoại được cậu đặt ở vị trí gần nhất, trong lúc họp cậu sẽ ngó điện thoại. Sợ khi chủ nhân gửi tin nhắn tới cậu không nhìn thấy.
“Được rồi, mọi người về đi!” Lê Ngự Hiên nhìn đồng hồ, tuy còn sớm, nhưng cậu vẫn cảm thấy muộn. Cậu rời xa chủ nhân đã được bốn tiếng. Khi xong việc, cậu vội vàng muốn trở lại bên cạnh chủ nhân.
Khi Lê Ngự Hiên về thì tự lái xe, còn Kình Phong đã báo tin đến đảo Bọ Cạp. Lê Ngự Hiên đi siêu thị nhanh nhất có thể, mua thứ mà chủ nhân đã yêu cầu rồi vội vã trở về.
“Chủ nhân.” Khi Lê Ngự Hiên về đến nhà, Cao Tề cũng đang ở nhà. Hôm nay Cao Tề được nghỉ, cả ngày anh chưa ra khỏi nhà. Đói thì pha mì gói để ăn.
Lê Ngự Hiên vừa về nhà đã vội vàng cởi hết quần áo của mình ra, ngay cả đồ lót cũng cởi.
Khi vào phòng bếp còn không quên mặc tạp dề. Khi có thể xuất hiện trước mặt chủ nhân thì cậu cũng không quên lắc mông để quyến rũ.
Nhưng Cao Tề vẫn không hề dao động cho đến khi Lê Ngự Hiên cắt dưa chuột để làm rau trộn thì anh mới đi vào phòng bếp.