Chương 16: Dưa leo to dài (H nhẹ)
“Chậc! Đúng là đói khát, mua dưa leo cũng phải chọn những quả to nhất.” Cao Tề dựa vào cửa phòng bếp, khi nhìn thấy cặp mông tròn trịa ấy, bụng dưới của anh lại căng lên.
“Chủ nhân…” Lê Ngự Hiên cầm quả dưa leo, không biết phải làm thế nào. Từ khi nhìn thấy tin nhắn của chủ nhân, cậu đã tự tưởng tượng ra một loạt hình ảnh sống động. Sau khi trở về, chủ nhân cũng chỉ bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, suýt chút nữa cậu đã cho rằng những thứ mà chủ nhân bảo mua chỉ dùng để ăn mà thôi.
Nhưng không cần biết là dùng để ăn hay để làm gì, cậu cũng rất vui vẻ rồi. Lê Ngự Hiên cũng dự đoán trước được chuyện này, luôn suy nghĩ xem chủ nhân sẽ chơi mình thế nào. Đúng như lời chủ nhân nói, cậu rất đói khát. Tất nhiên là cậu chỉ thể hiện trước mặt chủ nhân mà thôi.
Lê Ngự Hiên giả vờ bình tĩnh tiếp tục cắt dưa leo, còn tưởng tượng ra những hành động không phù hợp với trẻ em. Ở phía sau, Cao Tề đang chậm rãi đến gần cậu, với kinh nghiệm được huấn luyện nhiều năm, dĩ nhiên là cậu biết Cao Tề đang đến gần mình. Trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ và mong chờ, cho rằng bọn họ sẽ có một cuộc chơi thật vui vẻ trong phòng bếp.
“Ư ư…” Lê Ngự Hiên cảm thấy một bàn tay to sờ vào giữa hai chân mình.
“Đút gì trong lỗ nhỏ vậy?” Cao Tề không nghĩ rằng Lê Ngự Hiên sẽ tiếp tục nhét thịt bò vào trong lỗ hậu.
“Chủ nhân chưa nói có thể lấy nó ra, nên sau khi rửa sạch sẽ chó hoang mới đút lại.” Lê Ngự Hiên không dám quay đầu, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay của chủ nhân đang hoạt động bên trong mình.
“Chó hoang, do lỗ nhỏ cậu đói khát mà còn dám lấy lý do!” Việc này còn có nguyên nhân. Cho dù cậu lấy ra, Cao Tề cũng không nói gì, nhưng Lê Ngự Hiên vẫn nhét thịt bò vào, bởi cậu muốn được gần gũi với chủ nhân. Chỉ vì một việc nhỏ như vậy.
“Lôi hết ra.” Cao Tề vỗ nhẹ lên cặp mông vểnh, vậy mà Cao Tề lại cho rằng hậu môn của đàn ông cũng được đấy, nhưng lúc trước anh thích nhất là phụ nữ mềm mại mà!
Cao Tề lùi ra sau, nhìn hậu môn quyến rũ mở ra từng chút một. Từng miếng thịt bò đỏ tươi được đẩy ra. Lê Ngự Hiên không cắt dưa leo nữa, cả người ghé sát vào mặt tủ, hai tay ôm lấy mông của mình, cố gắng đẩy thịt bò ra khỏi cơ thể.
“A... Chủ nhân... Cẩu cẩu rất dơ bẩn…” Lê Ngự Hiên cũng không chịu yên tĩnh, nói liên tục.
“Thật sự rất dâʍ đãиɠ!” Cao Tề cảm thấy khó hiểu, tại sao chó hoang lại hèn như vậy! Lại còn để mắt tới mình nữa.
“Gâu gâu...” Càng nói cậu lại càng sủa, Lê Ngự Hiên thật sự rất đê tiện.
Thịt bò rơi ra, nhưng với năng lực lỗ nhỏ của Lê Ngự Hiên thì việc này cũng khá dễ dàng, không hề khó. Thà rằng nói dải thịt bò này rất bẩn, nếu đây là những nô ɭệ cao cấp hơn thì thịt bò nhất định sẽ sạch.
“Bẩn quá!” Mặc dù Cao tề không thích khối thịt bò của Lê Ngự Hiên, nhưng bây giờ hắn cũng không muốn phí sức để huấn luyện một nô ɭệ, huống hồ người trước mắt hắn cũng chỉ là một con chó hoang, không phải là nô ɭệ của hắn.
“Ư ư... Chó hoang cầu xin chủ nhân huấn luyện... Ư…” Lê Ngự Hiên kêu thê thảm, cậu thật sự rất vô dụng.
“ …” Cao Tề nhìn cậu, ý rất rõ ràng. Lê Ngư Hiên cảm thấy sự thất vọng khi nhìn vào ánh mắt của chủ nhân, nhưng cậu là người mà càng bị áp chế lại thì lại càng bùng nổ. Dù sao thì chỉ cần cậu ở lại bên cạnh chủ nhân, nhất định mọi thứ sẽ tốt thôi. Cậu không vội, cứ thong thả, sau này sẽ tốt hơn.
“A!” Khi Lê Ngự Hiên còn đắm chìm trong tương lai tươi sáng, Cao Tề cầm lấy quả dưa leo đã rửa sạch, còn cố ý chọn một quả to và dài nhất.
“Cậu đã nghĩ đến việc dùng thứ này từ trước rồi đúng không?” Cao Tề cầm quả dưa leo nhét vào trong lỗ hậu vừa mới trống rỗng quả là hoàn hảo.
Lê Ngự Hiên rất muốn từ chối nó, bởi vì thứ cậu đang nghĩ đến là côn ŧᏂịŧ to dài giữa hai chân chủ nhân.