Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 17: Món quà đặc biệt (H)

Chương 17: Món quà đặc biệt (H)

Lớp vỏ ngoài sần sùi của dưa leo còn chưa được gọt thì đã được nhét vào lỗ nhỏ của Lê Ngự Hiên. Thật sự rất sướиɠ. Hơn nữa Cao Tề còn cầm quả dưa leo đưa vào rút ra trong người cậu, Lê Ngự Hiên sướиɠ đến mức rên lên. Cậu cho rằng dưa leo ngoại trừ dùng để ăn thì không có tác dụng gì khác, nhưng đấy là cậu đã suy nghĩ quá đơn giản.

Dưa leo còn đang cắm vào lỗ hậu của cậu ở phía sau, nhưng phía trước cũng không được nghỉ ngơi. Cao Tề không tự dùng tay mà cầm một quả dưa leo, dùng bề ngoài của quả dưa leo để cọ vào cậu nhỏ của Lê Ngự Hiên.

“A ~ Chủ nhân... A... Chó hoang không thể nhịn nổi nữa rồi…” Lê Ngự Hiên cúi xuống nhìn cậu em đáng thương của mình.

Cao Tề cũng không quan tâm đến Lê Ngự Hiên, bản thân thoải mái mới là quan trọng nhất. Sau sự cố lần trước, cho dù có ở đâu thì Lê Ngự Hiên cũng sẽ cố gắng để lỗ nhỏ của mình ẩm ướt. Chỉ cần chủ nhân muốn thì cậu sẽ sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.

Nghe tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Lê Ngự Hiên và cả tiếng dưa leo ở trong lỗ hậu, cậu nhỏ của Cao Tề cũng ngóc đầu lên. Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Cao Tề xuất hiện, vậy thì cứ làm thôi. So với Lê Ngự Hiên không một mảnh vải che thân thì Cao Tề chỉ cần cởϊ qυầи mà thôi.

Dưa leo trong lỗ nhỏ của Lê Ngự Hiên cũng đã bị ném xuống đất, nhưng lỗ hậu của cậu còn chưa kịp khép lại thì lại bị mở ra lần nữa. Dươиɠ ѵậŧ của Cao Tề đâm mạnh vào lỗ nhỏ ấm áp. Mấy hôm nay nhét thịt bò vào đúng là rất có tác dụng, lỗ hậu của Lê Ngự Hiên cực kỳ trơn nhẵn, Cao Tề có thể cảm nhận rõ ràng.

Cao Tề cảm thấy rất sướиɠ, nhưng Lê Ngự Hiên lại không thấy vậy. Ngay lúc này đằng sau cậu bị đâm, còn đằng trước chủ nhân chưa cho phép thì cậu cũng không được bắn, nhất là khi Cao Tề đâm vào tuyến tiền liệt của cậu. Dường như Lê Ngự Hiên đã đến giới hạn.

“A... Nhẹ chút... Chủ nhân... A…” Lê Ngự Hiên ghé sát vào tủ bát, dao cũng được rút ra, dù sao thì an toàn mới là ưu tiên hàng đầu.

Cao Tề mắng “Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ! Đồ dâʍ đãиɠ! Hậu môn cậu thiếu dươиɠ ѵậŧ à, đúng là đồ chó hoang thiếu cᏂị©Ꮒ!” Lê Ngự Hiên sống trên đời hai mươi năm, chưa từng thấy người nào thô lỗ như thế, hơn nữa người mà anh mắng lại là cậu.

Từ nhỏ, người bên cạnh Lê Ngự Hiên đều rất cung kính với cậu, nhưng làm như vậy lại khiến cậu cảm thấy khác lạ. Cậu bị chủ nhân đè xuống, chổng mông chờ được đâm.

“Gâu gâu…” Lê Ngự Hiên luôn hợp tác với Cao Tề, chủ nhân nói gì cũng đúng.

“Mẹ nó!” Cao Tề đâm mạnh vào hậu môn chưa được thỏa mãn kia khiến cho dươиɠ ѵậŧ của anh sướиɠ điên lên.

“Chủ nhân... Xin ngài... Chó hoang không nhịn nổi nữa rồi…” Với sức của Cao Tề, Lê Ngự Hiên thật sự không chịu nổi nữa. Cậu không biết những nô ɭệ kia dùng hậu môn lêи đỉиɦ bằng cách nào, nhưng bây giờ cậu lại không làm được như vậy, ham muốn xuất tinh chiếm trọn đầu óc cậu.

“Chát!” Cậu không thể kiểm soát bản thân được nữa, vậy thì Cao Tề sẽ giúp cậu. Dưa leo đang cọ xát dươиɠ ѵậŧ của cậu bị nhấc lên, sau đó hạ xuống, đánh thẳng vào dươиɠ ѵậŧ của cậu.

“A!~ A!!!” Lê Ngự Hiên kêu rất chói tai. Nhưng Cao Tề lại cảm thấy tiếng hét đó rất êm tai, cậu càng hét to cầu xin tha thứ thì anh lại càng đâm mạnh hơn. Nhìn người đàn ông cao lớn như cậu chổng mông dưới thân thể anh xin tha thứ, anh bỗng nhiên hiểu ra vì sao nhiều người thích chơi gay như vậy. Nhưng lỗ nhỏ của Lê Ngự Hiên vẫn cần phải cải thiện, coi như là vì lợi ích của mình, nên anh sẽ cố gắng huấn luyện cái lỗ nhỏ này, để sau này anh càng được sung sướиɠ hơn.

“Cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ, đợi tôi bắn hết trong hậu môn cậu thì cậu sẽ được xuất tinh!” Cao Tề nghĩ tới điều gì đó nên anh mới để cho Lê Ngự Hiên xuất tinh. Bởi vì sau lần này thì phải rất lâu sau mới có lần tiếp theo.

“Gâu gâu…” Lỗ nhỏ của Lê Ngự Hiên mở ra đóng lại, lỗ hậu của cậu hút mạnh dươиɠ ѵậŧ lớn của Cao Tề. Chờ sau khi chủ nhân bắn vào bên trong cậu, cậu mới dám xuất tinh.

Nhưng cậu chưa kịp hoàn hồn, đã nghe được một câu tàn nhẫn. Chủ nhân tặng quà cho cậu thì cậu sẽ rất vui vẻ, nhưng món quà này khiến cậu càng thương xót cậu em của mình hơn. Tất nhiên là sau này cậu không thể sử dụng cậu em của mình trong một thời gian dài. Bởi vì lời của chủ nhân là: “Tôi tặng cho cậu một món quà, khi chưa có sự cho phép của tôi thì không được tháo nó ra!”

Sau đó cậu xem kỹ món quà của mình, đó là một chiếc khóa trinh tiết bình thường. Dù là loại bình dân hay cao cấp, thì chắc chắn rằng sau khi sử dụng, cậu sẽ không cương cứng được nữa. Nói chính xác thì chỉ cần cậu nhỏ của Lê Ngự Hiên ngỏng đầu lên thì cậu sẽ bị đau. Cậu không biết ý của chủ nhân là gì, nhưng cậu lại sẵn lòng đeo món quà này cho cậu nhỏ của mình.