Chương 18: “Chủ nhân, chó hoang đến đón ngài”
Kể từ sau khi Lê Ngự Hiên khoác lên mình khóa trinh tiết, cảm giác bị khóa trinh tiết khóa lại hoàn toàn thật sự rất khó chịu. Mặc dù cậu có hơi nhớ lại những ngày tháng tự do của mình trước đây, nhưng cậu càng yêu thích quãng thời gian hiện tại bị chủ nhân kiểm soát. Chìa khóa của khóa trinh tiết tất nhiên là ở trong tay Cao Tề.
Lúc này Lê Ngự Hiên ngồi trong phòng làm việc của mình, bận rộn xử lý từng phần văn kiện. Những công việc này đối với cậu mà nói cũng không có gì là khó, xử lý rất nhẹ nhàng, nhưng cậu nhỏ giữa hai chân cậu lại không như vậy. Dưới sự kiểm soát của khóa trinh tiết, từ sáng sớm cậu đã ở trong trạng thái cương cứng. Cho dù cậu có cầu xin như thế nào, chủ nhân cũng không buông lỏng. Ngược lại còn đánh cậu một trận. Vì vậy tình trạng hiện tại của cậu ngoài việc cậu nhỏ hơi cương cứng ra, còn có một cái mông sưng nóng đỏ rực.
Hơn nữa còn có tin không tốt, cậu không thể lúc nào cũng đi với chủ nhân, dưới nghi ngờ của chủ nhân, cậu bắt đầu làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều mỗi ngày.
“Cậu chủ, đây là thư mời của tuần này.” Thư mời mỗi ngày đều gửi tới nhà họ Lê sẽ phải qua sàng lọc trước mới được gửi đến Lê Ngự Hiên, nhưng thật sự chỉ có vài người có thể mời được Lê Ngự Hiên.
“Không đi!” Đứng trước mặt Lê Ngự Hiên là Lê Vũ, Lê Phong còn đang nhận sự huấn luyện quái dị trên đảo Thiên Hạt.
Lúc này đối với Lê Ngự Hiên mà nói, sau khi tan làm chính là thời gian cậu về nhà với chủ nhân, những buổi tiệc đáng ghét kia làm sao có thể so sánh được với chủ nhân cơ chứ! Tuy rằng lúc cậu về đến nhà, Cao Tề còn chưa về, trong khoảng thời gian này Lê Ngự Hiên sẽ nấu ăn, quét dọn vệ sinh, còn phải học mát xa, mặc dù hiện giờ căn bản là chủ nhân không cho phép cậu mát xa cho anh.
Lúc này Cao Tề vẫn còn ở trong quán bar, dưới ánh đèn màu sắc sặc sỡ, tung hứng chai rượu. Xung quanh toàn là người điên cuồng, nhảy múa, hát hò, thậm chí còn chơi thuốc. Mỗi ngày Cao Tề đã quen với môi trường như thế này, anh không muốn làm người thanh cao, nhưng lại càng không muốn bị quy cùng một giuộc với họ. Anh cũng không nghĩ tới, có một ngày phiền toái sẽ tìm đến.
“Cảnh sát kiểm tra đây, người đàn ông bên trái, cô gái bên phải. Vui lòng phối hợp, lấy chứng minh thư ra!” Việc kiểm tra này cách một hoặc hai tháng sẽ kiểm tra một lần, Cao Tề lấy chứng minh thư ra đứng ở bên trái.
Cảnh sát tìm thấy một gói thuốc phía sau quầy bar, trong khi người vừa đứng đó là Cao Tề, Cao Tề trở thành nghi phạm chính được đưa về đồn cảnh sát.
Cao Tề chán nản đến mức không biết phải nói gì, tuy rằng anh không phải người tốt đẹp gì, nhưng từ trước đến giờ chưa từng bị dẫn về đồn cảnh sát với tư cách là đối tượng bị tình nghi. Mấu chốt vẫn là liên quan đến ma túy vậy nên bản thân anh cũng không được bình tĩnh lắm.
Cao Tề vừa vào đồn cảnh sát, bên trong ồn ào, hiển nhiên tối nay người bị bắt đến rất nhiều, nhưng người khác đều có người bảo lãnh và luật sư, chỉ có anh là một mình lẻ loi.
Đã rất muộn rồi, nhưng Cao Tề còn chưa về, Lê Ngự Hiên tuy rằng sốt ruột nhưng cũng không dám chủ động quấy rầy. Đến khi trời đã sáng, Lê Ngự Hiên cuộn mình trên thảm ở cửa hơi buồn ngủ, nhưng chủ nhân của cậu vẫn chưa về, điều này làm cho cậu đã hơi lo lắng. Đặc biệt là khi Lê Ngự Hiên gọi điện thoại, có một giọng nữ truyền ra từ loa.
“Lê Vũ, kiểm tra xem bartender Cao Tề của quán bar 1998 hiện đang ở đâu?” Lê Ngự Hiên vẫn quỳ gối ở cửa, mặc dù lúc này chủ nhân của cậu vẫn chưa về.
“Vâng! Cậu chủ.” Lê Vũ biết gần đây cậu chủ đều ở với người tên Cao Tề này, tuy rằng họ không biết quá chi tiết, nhưng có thể chắc chắn rằng mỗi lần cậu chủ xuất hiện trước mặt họ thì trên người đều có vết thương.
“Cậu chủ, người cậu muốn điều tra hiện tại đang ở đồn cảnh sát.” Rất nhanh Lê Vũ đã điều tra rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối.
“Địa chỉ! Bảo luật sư Trương đến ngay lập tức! Còn nữa, gọi anh ấy là anh Cao!” Lê Ngự Hiên vừa hạ mệnh lệnh, vừa mặc quần áo ra cửa. Trên đường đi, Lê Vũ báo cáo với cậu toàn bộ sự việc qua điện thoại, Lê Ngự Hiên không biết sự thật là gì, mà mặc kệ sự thật là cái gì, cậu đều ủng hộ chủ nhân của mình vô điều kiện. Khi Lê Ngự Hiên nghe Lê Vũ nói sự việc không liên quan đến Cao Tề, cậu càng thêm nổi giận. Đám cảnh sát này làm ăn kiểu gì vậy chứ!
Lúc Lê Ngự Hiên đến đồn cảnh sát, ngay cả cục trưởng cũng được điều đến, ông ta dẫn đầu một nhóm người đứng ở cửa chào hỏi tất cả mọi người. Ngoại trừ cục trưởng thì những người khác cũng không biết danh tính của người đến, nhìn trận địa như vậy chỉ có thể là một người có máu mặt. Mọi người đều hơi lo lắng vì sợ sẽ chọc vào người này.
“Cậu Lê!” Cục trưởng nhìn thấy Lê Ngự Hiên đến thì rất muốn tiến lên bắt tay.
Nhưng Lê Ngự Hiên ngay cả liếc mắt cũng không thèm chứ đừng nói đến bắt tay. Cả người toát ra khí chất của người có địa vị cao trong xã hội, cục trưởng cho dù rất xấu hổ, nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt. Hiện tại ông ta thậm chí còn không biết làm sao lại chọc phải người này.
“Tất cả tránh đi! Cục trưởng Giả chúng ta vừa đi vừa nói.” Lê Ngự Hiên ra lệnh một cách thản nhiên, cậu không cảm thấy nói như vậy có vấn đề gì. Tránh đi là để cho những người phía sau cục trưởng Giả tránh đi, cậu cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình với những người không liên quan.
“Được, cậu Lê.” Cục trưởng Giả vội vàng đuổi theo, lúc này rõ ràng cục trưởng căn bản không là cái thá gì. Bởi vì Lê Ngự Hiên tuyệt đối không chỉ đơn giản là một thương nhân, ngoài ra còn một thân phận khác, cục trưởng Giả cũng không biết.
“Tôi không biết cấp dưới của ông sao lại làm như thế!” Lê Ngự Hiên nhắc đến việc người khác làm và cậu cũng không hề khách khí. Tính cách này đã dịu đi đôi chút, nếu không Lê Ngự Hiên sớm đã đi tìm người tính sổ rồi.
Dọc đường đi Cục trưởng Giả vẫn luôn tươi cười còn Lê Ngự Hiên thì vẫn lạnh mặt, lời nói cũng khó nghe khiến cục trưởng Giả đổ mồ hôi lạnh.
Không phải là cục cảnh sát bắt người một cách ngu ngốc. Bởi vì tối hôm qua người bị bắt thật sự quá nhiều, hơn nữa còn là nửa đêm vậy nên họ còn chưa kịp xử lý. Vì vậy lúc này Cao Tề vẫn đang ở trong phòng tạm giam.
Lê Ngự Hiên đưa chứng cứ mình điều tra, ném cho cục trưởng Giả, chi tiết cụ thể tất nhiên có luật sư nói chuyện với ông ta. Quan trọng là bây giờ cậu sẽ gặp chủ nhân và đưa chủ nhân về nhà!
Lê Ngự Hiên tự mình đi vào trong phòng giam, nhìn thấy chủ nhân của mình ngồi ở bên giường, lửa đang hừng hực trong lòng nhưng lại càng thêm tức giận với chính mình.
“Chủ nhân, chó hoang đến đón ngài.” Cục trưởng Giả đứng ở phía sau Lê Ngự Hiên, vì thế những lời này ít nhiều vẫn nghe thấy. Ông ta nghe thấy xong thì ước mình bị điếc, nhưng loại chuyện này với hai lá gan của ông ta thì ông ta cũng không dám nói lung tung.
Cao Tề ngẩng đầu nhìn thấy Lê Ngự Hiên cũng hơi bất ngờ, chính anh cũng không rõ sự tình từ đầu đến cuối, dù sao cũng rời khỏi cục cảnh sát một cách thuận lợi.
Vừa lên xe, cửa vừa đóng, Lê Ngự Hiên lập tức quỳ xuống. Cao Tề lăn qua lăn lại cả đêm cũng mệt mỏi nên không nói gì, nhắm mắt lại một lát. Lê Ngự Hiên cứ như vậy quỳ xuống, không dám lên tiếng.