Chương 19: Cậu phải học cách dùng lỗ hậu của mình để hưởng thụ lêи đỉиɦ chứ không phải lúc nào cũng nghĩ đến côn ŧᏂịŧ của cậu (H)
Lúc xe về đến nhà, Cao Tề cũng tỉnh, anh vốn ngủ không quá sâu. Trong cơn mơ màng về đến nhà, anh nằm trên giường một lúc mới nghĩ đến, vừa rồi là ai lái xe? Và đồn cảnh sát nói gì?
“Vừa rồi ai đưa chúng ta về?” Cao Tề thuận miệng hỏi, Lê Ngự Hiên khẩn trương, vội vàng đi cứu chủ nhân, hoàn toàn quên mất chủ nhân cũng không biết cậu là cậu chủ của nhà họ Lê.
“Là đồng nghiệp của chó hoang, chó hoang gọi tới giúp đỡ.” Lê Ngự Hiên không phải cố ý muốn lừa gạt chủ nhân, mà là bắt đầu từ việc đầu tiên cậu giấu diếm thì nhất định phải tiếp tục giấu.
“Ừm, đồn cảnh sát bên kia thì sao?” Cao Tề không nghi ngờ gì về cậu.
“Luật sư đang xử lý, chứng cứ đều đã tìm được, không liên quan đến chủ nhân.” Cao Tề đương nhiên biết không liên quan đến mình, anh hơi bất ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã tra ra được kết quả. Anh còn nhớ lúc ở trong đồn, phòng bên cạnh có một người đã bị giam hơn một ngày một đêm!
“Cậu đã mời luật sư!” Hiện tại điều Cao Tề lo lắng chính là ví tiền của mình, anh không cảm thấy mình có thể trả được phí cho luật sư.
“Đúng vậy.” Lê Ngự Hiên cũng cảm giác được ngữ khí chủ nhân thay đổi, cậu hoàn toàn không biết được chủ nhân là có ý gì.
“Bao nhiêu tiền?” Cao Tề cảm thấy vẫn nên quay về thực tế.
Cao Tề hỏi câu này, Lê Ngự Hiên hiểu được ngay, một lần nữa bực bội về những sai lầm của mình. Trước kia tình huống nghiêm trọng hơn nữa cậu cũng có thể xử lý rất bình tĩnh, nhưng lần này cậu lại làm không chu đáo.
“Không sao, anh ấy là đồng nghiệp trong đơn vị nên sẽ không lấy phí.” Lời này cũng không sai, luật sư này là nhà họ Lê thuê riêng, vì vậy toàn bộ đoàn luật sư để cho riêng Lê Ngự Hiên sử dụng.
“Đồng nghiệp của cậu thật không tệ.” Sau khi hai người nói vài câu, Cao Tề đã hơi mơ hồ.
Lê Ngự Hiên cũng không nói gì nữa, cởi sạch quần áo trong âm thầm rồi tự mình quỳ gối bên giường chủ nhân. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ của chủ nhân, chiếc bụng nhỏ của cậu nóng lên, đến mức phần thân bên dưới muốn nhô lên.
Đáng tiếc cậu còn mặc khóa trinh tiết, vừa hơi nhô lên, cũng đã đau rồi. Cậu nhìn côn ŧᏂịŧ của mình bị khóa, trong lòng còn nhớ thương chủ nhân khi nào sẽ giúp cậu cởi bỏ. Chỉ có thể nói cậu đã suy nghĩ quá nhiều, vì Cao Tề cũng không có ý định tháo ra cho cậu sớm như vậy .
Cao Tề ngủ rất lâu, lúc tỉnh dậy cũng là do bị đói. Cũng may Lê Ngự Hiên xem như chu đáo, chỉ sợ chủ nhân sau khi tỉnh sẽ đói cho nên đã chuẩn bị đồ ăn. Bỗng nhiên Cao Tề cảm thấy thu nhận con chó hoang này cũng có tác dụng.
“Lại đây...” Cao Tề bây giờ đã ngủ đủ cũng đã ăn no rồi. Ăn no mà nảy sinh ham muốn thì tất nhiên phải chơi với chó hoang của mình.
“Chủ nhân...” Lê Ngự Hiên không hề nhăn nhó, lập tức điên cuồng tiến lại gần.
Cao Tề kéo người lên, đơn giản và thô bạo. Nhưng trong quá trình Cao Tề hưởng thụ, Lê Ngự Hiên có thể coi là bị dày vò.
Cao Tề cố ý phớt lờ côn ŧᏂịŧ trước mặt Lê Ngự Hiên, không giống trước kia, Cao Tề ít nhiều còn đưa tay đùa giỡn.
“Bốp bốp bốp!”
“A... Chủ nhân... Cầu xin ngài, nhẹ chút...” Lê Ngự Hiên nằm sấp trên giường, vểnh mông lên. Cảm nhận được phần thân to lớn của chủ nhân đang rút ra cắm vào ở trong lỗ hậu của cậu.
“Nhẹ chút? Vậy làm sao có thể thỏa mãn cơn đói khát ở chỗ đó của cậu chứ!” Lời này của Cao Tề nói cũng không sai, Lê Ngự Hiên thích sự đơn giản thô bạo của anh, nói chính xác Lê Ngự Hiên thích tất cả mọi thứ của anh.
“Chủ nhân... Côn ŧᏂịŧ của chó hoang rất đau... Gâu...” Lê Ngự Hiên đáng thương kêu lên một tiếng.
“Cậu phải học cách dùng lỗ hậu của mình để hưởng thụ lêи đỉиɦ chứ không phải lúc nào cũng nghĩ đến côn ŧᏂịŧ của cậu.” Cao Tề nói chuyện đồng thời càng đút vào dữ dội hơn. Lê Ngự Hiên cảm thấy lỗ hậu của mình tê dại, có thể thấy được sự dũng mãnh của Cao Tề.