Chương 29: Phương thức điều khiển đặc biệt (H nhẹ)
Lê Ngự Hiên nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình bắn ra trên ga giường, cậu ước mình có thể liếʍ sạch toàn bộ, tiêu hủy chứng cứ mình đã vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.
Nhìn chủ nhân đen mặt lại, mông Lê Ngự Hiên càng đau hơn. Lê Ngự Hiên còn chưa nhìn thấy mông mình nên không biết tình trạng vết thương lúc trước roi da đánh ra sao, nhưng lúc này mông cậu chắc chắn sẽ càng đau hơn. Thậm chí cậu còn không chắc có thể chịu được hình phạt tiếp theo của chủ nhân hay không. Lê Ngự Hiên luôn vô cùng tự tin đối với thể lực của bản thân, nhưng lúc này lại vô cùng nghi ngờ.
“Đánh mấy roi cũng có thể bắn ra! Thật đê tiện!” Cao Tề buông roi xuống, nhìn Lê Ngự Hiên với vẻ chán ghét. Anh chán ghét Lê Ngự Hiên đã là chuyện trở nên vô cùng bình thường.
“…” Cao Tề không nói lời nào, Lê Ngự Hiên đã đủ khϊếp sợ rồi, Cao Tề vừa nói, Lê Ngự Hiên vừa bắn tinh đã lập tức cứng lên ngay. Giọng nói của Cao Tề đối với cậu mà nói có tác dụng như mệnh lệnh vậy.
Dưới sự đồng ý của Cao Tề, đầu tiên Lê Ngự Hiên yên lặng liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên ga giường. Ngửi thấy mùi của chủ nhân trên ga trải giường, cậu cảm thấy vô cùng yên tâm. Cậu liếʍ nhanh, mặc dù tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bị liếʍ sạch, nhưng nước miếng của cậu vẫn được lưu lại.
Cuối cùng Lê Ngự Hiên ôm ga trải giường đi vào nhà tắm trong cam chịu. Lúc này cậu mới nhìn xuống gương, phát hiện trên mông mình có bảy vết roi song song, thậm chí khoảng cách giữa mỗi vết roi đều giống nhau. Hình ảnh này trông đẹp vô cùng, làm cho Lê Ngự Hiên cảm thấy đau đớn vừa rồi đều xứng đáng.
Lê Ngự Hiên ôm ga giường, ngồi xổm trước bồn giặt, giặt ga trải giường. Mặc dù có máy giặt, nhưng đối với Cao Tề, chỉ cần thời gian cho phép, anh luôn “tự mình” làm điều đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến đêm chủ nhật đã hẹn sẵn. Đã ngồi lên xe rồi nhưng cho đến lúc này Lê Ngự Hiên cũng không biết đích đến của họ là nơi nào.
Trên xe, người lái xe là Lê Ngự Hiên, xe cũng là của Lê Ngự Hiên, là Lê Ngự Hiên đặc biệt mua cho Cao Tề, một chiếc xe cũ không bắt mắt. Nhưng trên thực tế, chiếc “xe cũ” trông không đáng chú ý này, thực ra không hề bình thường như trông thấy.
Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là lúc này Lê Ngự Hiên nửa thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang lái xe. Trên người còn mang theo nhiều đồ chơi. Lê Ngự Hiên không biết đi đâu, Cao Tề có phương thức điều khiển đặc biệt.
Khi cần rẽ trái, chiếc kẹp trên núʍ ѵú bên trái của cậu sẽ bị kéo một cái, đồng nghĩa rẽ phải chính là kéo bên phải. Trên chiếc kẹp còn có chuông, mỗi lần bị kéo sẽ phát ra tiếng chuông leng keng. Bị kéo đau là chuyện nhỏ, nhưng tiếng chuông kia khiến Lê Ngự Hiên vô cùng đỏ mặt.
Trên tay Lê Ngự Hiên có ba sợi xích, ngoài hai bên trái và phải của núʍ ѵú, còn có sợi là buộc trên tinh hoàn của Lê Ngự Hiên. Cuối cùng khi dừng xe, chỗ bị kéo chính là tinh hoàn. Lần này đau đến mức Lê Ngự Hiên muốn chửi đổng. Quả nhiên đây chính là chỗ mà con trai yếu đuối nhất.
Khi xe dừng lại, trước tiên Lê Ngự Hiên nhìn thấy bốn chữ to “Khách sạn Quân Đình” thì sợ tới mức suýt chút nữa quỳ xuống. Cậu còn đang nghi ngờ mình có để lộ ra chỗ nào hay không. Cậu Phát hiện chủ nhân cũng không có ý gì khác thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cậu chỉ cầu nguyện đừng gặp những người có chức vụ cao là được. Khách sạn Quân Đình chỉ là một trong những ngành công nghiệp rất nhỏ trong tập đoàn Lê Thị. Nhân viên bình thường không nhận ra Lê Ngự Hiên, chỉ có một hai người cấp cao là biết mặt cậu.
Lê Ngự Hiên tìm được chỗ đậu xe, mặc quần vào, cất dây xích, sau đó đi theo phía sau Cao Tề, trực tiếp lên lầu 29.
Thang máy trên tầng 29 vừa mở ra, giống như là đi đến một thế giới khác. Có vài người đứng, nhưng người quỳ thì càng nhiều hơn.