Cao Tiểu Tra Và Lê Tiểu Tiện

Chương 30: Vết roi xinh đẹp

Chương 30: Vết roi xinh đẹp

Ở cửa thang máy trên tầng 29 có bốn nhân viên lễ tân. Những nhân viên lễ tân này thật ra đều là M. Cả bốn người đều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ để phục vụ khách.

Vào đến cửa, Lê Ngự Hiên làm chó đương nhiên là không có tư cách mặc quần áo. Lê Ngự Hiên cởϊ áσ khoác ra, lộ ra vóc dáng hoàn hảo của mình. Trên người Lê Ngự Hiên cũng không có quá nhiều phụ kiện, cơ thể vô cùng bình thường với dây xích nối khéo léo giữa núʍ ѵú với dươиɠ ѵậŧ của cậu, Cao Tề chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, ba chỗ đều sẽ đau cùng một lúc. Nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc nhất vẫn là bảy vết roi trên mông Lê Ngự Hiên.

Lần trước sau khi đánh xong Cao Tề cũng không bôi thuốc cho Lê Ngự Hiên, mấy ngày rồi cũng lành lại, hiện tại chỉ còn lại dấu vết ửng đỏ.

Lê Ngự Hiên cởϊ qυầи áo xong đưa cho nhân viên lễ tân ở cửa, trên miệng ngậm một tấm thiệp mời quỳ sang bên phải phía sau Cao Tề. M tiếp khách nhận lấy thiệp mời, sau đó đưa cho Cao Tề một quả bóng thủy tinh trong suốt.

Cao Tề nhận lấy bóng thủy tinh, bốn người vội vàng quỳ xuống, banh mông lộ ra lỗ hậu của mình. Lê Ngự Hiên ở một bên nhìn rất nghi ngờ. Cao Tề hoàn toàn hiểu rõ, tùy tiện chọn một quả bóng thủy tinh rồi nhét vào trong lỗ hậu của đối phương.

Lê Ngự Hiên rất muốn hỏi đây là tình huống gì, nhưng cậu biết chủ nhân có lẽ là sẽ không để ý tới mình, cậu chỉ có thể đặt câu hỏi nghi ngờ này ở trong lòng.

“Cao Tề!” Sau khi đi vào, có rất nhiều gương mặt xa lạ, đồng thời cũng có rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Người quen sau khi nhìn thấy Cao Tề đều cảm thấy rất ngạc nhiên, dù sao Cao Tề đã rất lâu rồi không xuất hiện.

“Hi…” Nhân duyên của Cao Tề không tính là quá tốt, nhưng cũng không tồi, về cơ bản có thể cười nói vài câu với tất cả mọi người.

“Mấy năm không gặp, kỹ thuật này, không kém chút nào!” Người đối diện nhìn mông Lê Ngự Hiên, vừa nói vừa muốn đưa tay sờ cái mông tròn trịa kia.

Lê Ngự Hiên né tránh rất nhanh nhẹn. Sau khi né tránh mới phản ứng lại, vội vàng nhìn về phía chủ nhân của cậu. Biểu hiện trên mặt Cao Tề không rõ là vui vẻ hay tức giận.

“Các vị khách quý, chào buổi tối! Bữa tiệc của chúng ta sắp bắt đầu…” Trên sân khấu, người tổ chức tối nay là Úc Ninh, cũng chính là người “mời” Cao Tề, đang phát biểu trên sân khấu.

“Không phải là kiếm được con chó chất lượng cao thôi sao, xem anh ta đắc ý chưa kìa!” Cao Tề nghe người phía sau bàn tán.

“Đương nhiên, chó của anh nếu có thể bao cả tầng của khách sạn Quân Đình này thì anh cũng đắc ý thôi.”

Người kia nghe xong lời nói này, cảm thấy khó chịu và đá người của anh ta sang một bên.

Cao Tề nhìn thấy cảnh này thì cười mỉa. Lê Ngự Hiên vẫn luôn chú ý chủ nhân đương nhiên đều nhìn thấy tất cả. Từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã biết chủ nhân chắc là có xích mích với người có tiền.

Bởi vì công việc trước đó khiến Cao Tề vô cùng ghét với người có tiền, anh không ưa loại người một phút trước còn đê tiện quỳ gối trước mặt anh, sau khi đứng lên lại bỏ lại tiền với vẻ mặt khinh thường. Lê Ngự Hiên lần đầu tiên đυ.ng phải Cao Tề đã biết điều này, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Lê Ngự Hiên vẫn không dám nói ra thân phận của mình.

Sau một lúc mở màn dài dòng trên sân khấu, bốn nhân viên lễ tân vốn đang tiếp khách ở cửa trèo lên sân khấu. Bốn người quỳ thành một hàng, hai chân tách ra, dưới mông còn đặt một cái chậu.

“Theo quy tắc cũ, từng người một nhả ra, ai nhả nhiều nhất sẽ có phần thưởng!” Đây là một tiết mục nhỏ mà mỗi lần tụ tập bọn họ đều có, nhưng đây là lần đầu tiên Lê Ngự Hiên được chứng kiến cảnh tượng như vậy. Bây giờ cậu hiểu ra, quả bóng thủy tinh lúc nãy có tác dụng gì rồi.

Bốn người cũng không hề nhăn nhó, bắt đầu sắp xếp từng viên một. Mỗi viên được đẩy ra, họ còn phải đếm thật to.

Tất cả mọi người đều thưởng thức hình ảnh rất nhịp nhàng này, nô ɭệ bên phải vậy mà lại không thể nhịn được, bóng thủy tinh trong lỗ hậu rơi xuống. Ba người còn lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng tên nô ɭệ kia sợ tới mức sắp chết. Có lẽ anh ta sắp gặp xui xẻo rồi.

Quả nhiên, bên cạnh có một người vô cùng cao lớn cường tráng đi tới, ra tay đánh một trận. Vừa đánh miệng còn quát mắng. Về cơ bản là mắng một vài câu như “đồ vô dụng!”, “chó hoang!”

Theo quy tắc, cho dù bóng thủy tinh trong cơ thể nô ɭệ này nhiều nhất cũng mất đi tư cách thi đấu, còn lại như nào phải xem ba người kia. Lê Ngự Hiên có chút lo lắng, cậu đang suy nghĩ sau này chủ nhân có để cho cậu đi làm “lễ tân” kiểu này hay không.